Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 150: Gây chuyện (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:25:21
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy nhiên với kinh nghiệm tiểu thuyết kiếp của nàng, tiết mục thường là để tự lên sân khấu hiến tài.

Trong mắt những , chính là kẻ nhà quê mới từ thôn dã lên, căn bản sẽ tài nghệ gì, đây cũng là tiết mục để nàng mất mặt.

Trên đài, Tiêu Diệu Lăng chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên dây đàn tỳ bà.

Những ngón tay thon dài khẽ gảy dây đàn, một âm thanh trong trẻo êm tai lập tức lan tỏa khắp đại điện, tựa như giọt sương mai lăn lá sen buổi sớm, thuần khiết và linh động.

Cùng với âm thanh đầu tiên vang lên, Tiêu Diệu Lăng dần nhập trạng thái.

Ngón tay nàng nhanh chóng lướt dây đàn, lúc như mưa bão giông tố, lúc như suối chảy róc rách.

Tay trái bấm dây, tay gảy đàn, động tác thành thục uyển chuyển, một mạch trôi chảy.

Trong phần cao trào của bản nhạc, hình nàng cũng khẽ đung đưa theo tiết tấu, tà váy lụa tay áo rộng theo đó mà bay lượn, tựa như hòa bản nhạc.

Trong tiếng tỳ bà, tựa sông nước cuồn cuộn, trăng sáng treo cao, mặt sông lấp lánh phản chiếu ánh trăng cùng bầu trời đêm tĩnh mịch, một bức họa tuyệt “Xuân Giang Dạ Sắc” dần dần hiện trong tâm trí .

Bản tỳ bà “Xuân Giang Dạ Sắc” của Tiêu Diệu Lăng quả thực kỹ thuật tinh xảo, ngón đàn điêu luyện như nước chảy mây trôi.

Khi khúc nhạc kết thúc, mấy vị công t.ử thậm chí kìm mà vỗ tay tán thưởng.

“Hay! Tiêu gia tiểu thư quả hổ danh là tài nữ một kinh thành!” An Quốc Công trưởng tôn cao giọng tán thưởng.

Tiêu Diệu Lăng yểu điệu khom , Tiêu công t.ử quá lời .

Ngay đó nàng sang Văn Cảnh Dư: “Nghe Hạnh Lâm Huyện chúa y thuật cao minh, thông hiểu âm luật ? Hôm nay là thọ yến của Thái hậu, Huyện chúa hiến tài để góp vui cho Thái hậu ?”

Đại điện bỗng chốc yên lặng. Ai ai cũng ý vị khiêu khích trong lời – ai mà chẳng ba tỷ Văn gia đến từ thôn dã, thể so tài nghệ với các khuê tú kinh thành?

Văn Cảnh Dư đang nhấp từng ngụm nhỏ sương hoa hồng, đặt chén xuống, khóe môi khẽ cong lên một nụ như như .

“Tiêu tiểu thư thật lạ,” giọng nàng trong trẻo như suối reo đá vọng, “tựa hồ như tài nghệ thì xứng chúc thọ Thái hậu . Thái hậu nhân đức ban ơn khắp thiên hạ, lẽ nào sẽ vì ai đó đàn cầm vẽ tranh mà xem nhẹ ?”

Thái hậu trong mắt xẹt qua vẻ tán thưởng, Hoàng thượng cũng khó nhận gật đầu.

Sắc mặt Tiêu Diệu Lăng cứng đờ, vội vàng biện giải: “Thần nữ ý đó…”

“Vậy Tiêu tiểu thư ý gì?” Văn Cảnh Dư nhanh chậm truy vấn, ngón tay khẽ gõ lên án thư, “Chẳng lẽ là cho rằng bọn thôn quê thô tục, xứng cùng bàn với chư vị?”

Lời thốt , Tiêu tiểu thư còn đắc ý dương dương tự đắc lập tức hoảng sợ.

Ông nội nàng , Trung Dũng Hầu, trừng mắt nàng một cái thật mạnh, dọa nàng đến nỗi chiếc khăn tay trong tay đều xoắn thành một cục.

“Huyện chúa hiểu lầm .” An Quốc Công tôn nữ Trương Ngọc Oánh vội vàng tiếp lời, “Diệu Lăng tỷ tỷ chỉ là ngưỡng mộ Huyện chúa, mở rộng tầm mắt mà thôi.”

“Phải đó đó,” một tiểu thư khác tiếp lời, “Huyện chúa thể phong Huyện chúa, nhất định chỗ hơn . Chi bằng hãy để chúng kiến thức một phen?”

Văn Cảnh Dư đám thiên kim tiểu thư kẻ xướng họa, trong lòng lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-150-gay-chuyen-2.html.]

Nàng chậm rãi dậy, hướng Thái hậu và Hoàng thượng hành một lễ: “Nếu chư vị tiểu thư lòng mời, thần nữ cùng xin mạn phép hiến . Chỉ là thôn dã như chúng hiểu cao nhã, chỉ vài khúc ca đồng quê, mong Thái hậu, Hoàng thượng đừng trách.”

Thái hậu hứng thú thẳng : “Ai gia xem ‘khúc ca đồng quê’ là dạng gì.”

Thái hậu đó Văn Cảnh Hạo học, hơn nữa hai chị em Văn Cảnh Dư cũng mời phu t.ử về nhà dạy học cho các nàng.

Văn Cảnh Dư khoan t.h.a.i bước đến vị trí đặt đàn cổ tranh, chậm rãi xuống. Nàng khẽ nhắm hai mắt, hít một sâu, tựa như đang bình cảm xúc nội tâm, tựa như đang hòa cây đàn.

Chốc lát , đôi tay nàng nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, một chuỗi âm thanh du dương, thoát tục từ từ chảy , chính là bài “Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu” của Tô Thức.

Nàng ngón đàn thành thục, nhẹ nhàng uyển chuyển, nhanh chậm nắm giữ vặn, tiếng đàn réo rắt dường như mang theo vô tận nỗi nhớ thương cùng lời chúc phúc , lãng đãng vang vọng khắp đại điện.

“Minh nguyệt kỷ thời hữu, bả tửu vấn thanh thiên…” Giọng hát của Văn Cảnh Dư trong trẻo thoát tục, như suối nguồn trong núi kêu róc rách.

Ca từ ý cảnh xa xăm, diễn tả trọn vẹn sự siêu thoát và tình cảm sâu lắng trong từ của Tô Thức.

Toàn thể khách khứa ai nín thở ngưng thần.

Bản nhạc giai điệu đẽ dễ , ca từ càng ý cảnh thâm sâu, cảm thán “nhân hữu bi hoan ly hợp” ( vui buồn hợp tan), chúc phúc “đãn nguyện nhân trường cửu” (chỉ mong trường cửu), hợp với khí vui mừng của thọ thần Thái hậu.

Khi khúc nhạc kết thúc, Hoàng thượng thậm chí kìm mà gõ nhịp tán thưởng: “Hay ‘thiên lý cộng thiền quyên’ (ngàn dặm cùng ngắm trăng)! Khúc nhạc chỉ nên trời, nhân gian mấy khi !”

Hoàng hậu cũng liên tục gật đầu: “Lời , khúc , hát càng . Bổn cung từng qua khúc nhạc cảm động lòng đến .”

Thái hậu nét mặt hiền từ: “Ai gia sống từng tuổi, hôm nay mới thế nào là thiên lai chi âm (âm thanh trời ban) thực sự. Nha đầu Hạnh Lâm, khúc nhạc mới lạ độc đáo, từng thấy, tràn đầy tình cảm ấm áp và chúc phúc.”

“Ngươi tuổi còn nhỏ, thể kết hợp nghệ thuật đàn tranh, ca hát và ý tứ lời ca một cách tuyệt diệu đến thế, quả thật khiến ai gia vui mừng khôn xiết.”

Lời Thái hậu thốt , các đại thần trong điện đều nhao nhao phụ họa. “Thái hậu chí lý, khúc nhạc thanh tân thoát tục, độc đáo khác lạ, quả thực là một tác phẩm hiếm .”

Lễ Bộ Thượng thư là đầu tiên mở lời ca ngợi. “Huyện chúa chỉ tài tình xuất chúng, mà tấm lòng càng đáng quý, tô điểm thêm nét đặc sắc cho thọ yến của Thái hậu.”

Một phu nhân địch ý với Văn Cảnh Dư đều khen ngợi, Văn Cảnh Dư ánh mắt tràn đầy tán thưởng và kinh ngạc.

Trong lòng thầm nghĩ: Nàng nào giống cô nương từ chốn thôn dã đến, ngay cả những tiểu thư thế gia bồi dưỡng, e rằng cũng thể bì kịp một phần nào.

Còn những tiểu thư tiếc lời cố gắng khó, giờ khắc như sét đ.á.n.h ngang tai, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hệt như những đóa hoa sương giá phủ, còn chút sức sống.

Tiêu Diệu Lăng c.ắ.n chặt môi , môi nàng c.ắ.n đến tái nhợt, trong mắt ngừng lóe lên từng tia cam lòng và hối hận.

Vốn dĩ nàng cứ tưởng thể khiến Văn Cảnh Dư mặt mất hết mặt mũi, trở thành trò , nào ngờ nàng sở hữu tài năng kinh đến , xuất hiện dễ dàng thu hút ánh mắt, phong độ vô song.

Trương Ngọc Oánh và những khác cũng đầy vẻ ngượng nghịu, thần sắc bồn chồn lo lắng.

Họ dù thế nào cũng thể ngờ rằng, vị Hạnh Lâm Huyện chúa đến từ thôn dã , tài nghệ sâu sắc đến , dễ dàng áp đảo quần phương, khiến họ trở thành đối tượng thầm nhạo, trở thành nhân vật chính của màn kịch ở yến tiệc mừng thọ .

Trong khí chút ngượng nghịu , Văn Cảnh Hạo đến bên cạnh chị gái.

Y ôm quyền cung kính hành lễ với Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu đang cao, giọng vang dội : “Bệ hạ, Thái hậu, Hoàng hậu, học sinh mạo , cũng hiến tặng một khúc nhạc cho Thái hậu, chút tấm lòng thành.”

Loading...