Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 161: Lần nữa tỏ tình

Cập nhật lúc: 2025-12-21 14:07:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiến Vương khẽ nhíu mày, trong mắt tràn đầy cảm động và xót xa, lẩm bẩm : "Nàng vì mà tốn công sức đến ... Linh d.ư.ợ.c ..."

Chiến Vương còn xong, Văn Cảnh Dư liền lập tức từ trong giỏ lấy một túi linh tuyền và một bình t.h.u.ố.c viên, đặt lên bàn: "Đã đưa cho thì cứ nhận lấy , đừng bộ tịch. Thứ tiêu tốn của ba ngày ba đêm đó, nếu dám đổ dù chỉ một giọt, sẽ ném vại t.h.u.ố.c ngâm thành d.ư.ợ.c tửu."

"Hạnh Lâm, nàng..." Chiến Vương còn những lời sướt mướt.

Văn Cảnh Dư đợi xong, liền cắt lời: "Dừng !"

Nàng cầm một lọ sứ lắc lắc mắt : "Trong là chỉ huyết , bổ khí , giải độc , đều cẩn thận ghi chú hướng dẫn sử dụng . Món đồ quý giá trong túi nước là để giữ mạng cho đó."

Nàng chợt nhếch miệng , “Đương nhiên, nếu ngài thử cảm giác chua chát đến bảy lỗ chảy máu, cũng chẳng ngăn cản.”

Chiến Vương định mở lời, nàng thoăn thoắt lấy một túi nhỏ riêng biệt từ giỏ, nét mặt nghiêm nghị : “Bên trong đây chứa độc và độc phấn, cùng với giải độc d.ư.ợ.c tương ứng. Công dụng đều ghi rõ ràng cả .”

“Vương gia, ngài ở ngoài muôn phần cẩn trọng. Ta đương nhiên hy vọng những thứ vĩnh viễn cần dùng tới, nhưng vạn nhất chuyện may, ngài hiểu mà, một nắm độc d.ư.ợ.c rải xuống, liền thể hạ gục một mảng lớn.”

khi rắc độc phấn, uống giải dược, hoặc là dùng d.ư.ợ.c thủy điều chế, nếu , khi hạ kẻ khác, lẽ bản sẽ đoạt mạng .”

Chiến Vương tĩnh lặng lắng , ánh mắt dịu dàng rơi những vật phẩm chuẩn kỹ lưỡng mắt, trong lòng như một dòng suối ấm áp chảy qua, ấm áp an ủi.

Ánh mắt chậm rãi rời khỏi những món đồ bàn, chuyển sang gương mặt Văn Cảnh Dư, trong ánh mắt tràn ngập tình thâm và vô vàn cảm động.

Đột nhiên, Chiến Vương sải bước tới một bước lớn, vươn cánh tay dài, ôm chặt lấy Văn Cảnh Dư lòng.

Vòng ôm của rộng lớn mà ấm áp, tràn đầy sức mạnh, như hòa nàng cơ thể , ban cho nàng sự che chở kiên cố nhất.

Văn Cảnh Dư khẽ sững sờ, thể lập tức căng cứng, nhưng nhanh liền thả lỏng, lặng lẽ cảm nhận ấm truyền đến từ lồng n.g.ự.c .

Chiến Vương khẽ đặt cằm lên đỉnh đầu Văn Cảnh Dư, giọng trầm thấp, mang theo một tia run rẩy khó nhận : “Hạnh Lâm, nàng ? Nàng dụng tâm như , khiến cảm động vô cùng, chẳng bày tỏ tâm tình thế nào nữa.”

“Ta nguyện trao cả tấm chân tình nồng nhiệt cho nàng, chỉ mong nàng vui lòng tiếp nhận. Giữa thế gian mịt mờ , nàng trở thành thể nào dứt bỏ, luôn canh cánh trong lòng.”

Chàng khẽ siết chặt vòng tay, như thể sợ rằng chỉ cần buông lỏng tay, Văn Cảnh Dư sẽ biến mất khỏi thế giới của : “Chuyến chinh biên quan, đường sá xa xôi, núi sông hiểm trở, tuy chuẩn chu , nhưng hiểm nguy vẫn khó lường .”

“Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ đến nàng, nghĩ đến những gì nàng tận tâm chuẩn cho , liền cảm thấy tràn đầy sức lực, chẳng e sợ bất cứ gian nan hiểm trở nào.”

Giọng càng lúc càng dịu dàng, gần như thì thầm: “Nàng cứ yên tâm, thề với nàng, nhất định sẽ bình an trở về. Đợi đến ngày khải , hy vọng thể Hạnh Lâm tự miệng một câu, rằng nàng nguyện ý chấp nhận tấm chân tình của .”

Văn Cảnh Dư trong lòng khẽ đảo mắt, nhưng miệng chẳng chút khách khí : “Hừ, ngài đừng suông mà , nếu thật sự thể bình an trở về, chúng hẵng bàn kỹ chuyện .”

Thật trong lòng nàng cũng khá cảm động, chỉ là miệng chịu mềm yếu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-161-lan-nua-to-tinh.html.]

Giờ khắc , trong thư phòng tĩnh mịch, thời gian dường như ngưng đọng, chỉ còn thấy tiếng tim đập "thình thịch" mạnh mẽ của hai .

Nàng lòng đầy cảm động, ngàn vạn lời dâng trào trong tâm, thốt : Chỉ cần ngài thể bình an trở về, nguyện ý thử chấp nhận ngài. Thế nhưng lời đến bên miệng, nàng nuốt ngược trong.

Trong lòng Văn Cảnh Dư như lật đổ ngũ vị bình, các loại tư vị trào dâng đan xen.

Nàng rõ ràng , tình ý mà Chiến Vương đang bộc lộ lúc tuyệt đối giả dối, nhưng ở thời cổ đại nơi thê thành đàn là chuyện thường tình .

Lời hứa 'một đời một kiếp một đôi ' tưởng chừng mỹ hảo , liệu thể kiên trì như thuở ban đầu sự ăn mòn của tháng năm dài đằng đẵng, nàng thật sự khó lòng thuyết phục bản tin tưởng tuyệt đối.

Chiến Vương nhạy bén nhận sự do dự và rối rắm của nàng, khẽ nới lỏng vòng tay, hai tay nhẹ nhàng nâng niu gương mặt Văn Cảnh Dư.

Trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng và kiên định, thẳng đôi mắt nàng, giọng trầm thấp mà thâm tình : “Hạnh Lâm, hiểu những lo lắng trong lòng nàng. Thế gian phồn hoa , cám dỗ khắp nơi, nhưng từ giây phút gặp gỡ nàng, trái tim gắn bó với nàng, chẳng còn dung nạp bất cứ ai khác nữa.”

Văn Cảnh Dư bĩu môi, đầu , cố ý tránh ánh mắt , bực bội : “Lời thề thốt , thì dễ, nhưng ngày tháng còn dài, ai sẽ .”

“Ngài là Vương gia tôn quý, cho dù ngài tự ý nghĩ gì, nhưng chắc những nữ t.ử ong bướm sẽ vây quanh.”

“Thời gian dài lâu, trái tim ngài khó mà đổi khác. Ngài chẳng tính tình , đây mắt dung nổi hạt cát, thà ngọc vỡ chứ ngói lành!”

Chiến Vương nhẹ nhàng nhưng cho phép kháng cự mà xoay mặt nàng , khiến nàng thể đối mặt với một nữa.

Trong ánh mắt tràn ngập sự trịnh trọng và chân thành, ngữ khí kiên định : “Hạnh Lâm, nàng hãy tin , từ đầu đến cuối, xác định chỉ nàng, đời tuyệt đối sẽ chút nào hai lòng.”

“Chuyến chinh biên quan, nhất định sẽ dốc hết sức bình an trở về. Đợi ngày hồi triều, nhất định sẽ đích đến phủ Hạnh Lâm huyện chúa, trịnh trọng cầu với nàng. Hy vọng nàng thể cho cơ hội , đừng từ chối nữa.”

Văn Cảnh Dư hừ một tiếng, phòng tuyến trong lòng khẽ nới lỏng đôi chút: “Thôi , thì đợi ngài bình an trở về hẵng . Ngài chuyến biên quan, núi cao đường xa, khắp nơi đều là hiểm nguy, ngài tự để tâm nhiều hơn, đừng đến lúc thiếu tay thiếu chân mà về!”

Chiến Vương nặng nề gật đầu: “Được! Nàng cứ yên tâm, nhất định sẽ mang theo nỗi nhớ sâu sắc và sự canh cánh vô tận về nàng, bình an vô sự trở về bên nàng.”

Vừa , một nữa vươn cánh tay mạnh mẽ, ôm chặt lấy Văn Cảnh Dư lòng.

Vòng ôm , so với càng thêm mạnh mẽ, như hòa nàng tận xương tủy của .

Hai ôm chặt lấy , ấm cơ thể truyền qua , hai trái tim cũng trong khí tĩnh mịch càng lúc càng gần, tựa khắc sâu tấm chân tình tận đáy lòng đối phương, trở thành kỷ niệm vĩnh cửu.

Một lúc lâu , Chiến Vương chậm rãi buông Văn Cảnh Dư , ánh mắt thâm tình từ từ di chuyển đến chiếc túi nước và bình sứ bàn.

Trong ánh mắt tràn ngập sự trân trọng và cảm động, : “Hạnh Lâm, những món đồ nàng tận tâm chuẩn cho , nhất định sẽ coi như kỳ trân dị bảo, mà trân trọng giữ gìn.”

“Chúng chỉ là linh d.ư.ợ.c cứu mạng trong lúc nguy nan, mà còn chứa đựng sự quan tâm tỉ mỉ và tấm chân tình sâu sắc của nàng dành cho , sẽ luôn mang chúng bên , tựa như nàng vĩnh viễn bầu bạn bên .”

 

Loading...