Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 162: Rời Đi

Cập nhật lúc: 2025-12-21 14:07:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Cảnh Dư đôi má ửng hồng, khẽ : “Vương gia, tuy những d.ư.ợ.c thủy và d.ư.ợ.c công hiệu thần kỳ, nhưng vẫn hết lòng mong rằng chúng vĩnh viễn cần dùng tới. Chỉ mong ngài đường xuôi gió xuôi nước, đừng gặp bất kỳ hiểm nguy nào thì .”

Chiến Vương nhẹ nhàng cầm lấy túi nước và bình sứ, động tác cẩn trọng, cất chúng ngăn bí mật bên cạnh.

Giọng quả quyết : “Có tấm chân tình sâu sắc của nàng bầu bạn đường, tin chắc nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, bình an vượt qua gian nan hiểm trở.”

, Hạnh Lâm, ngày thường nàng nhất định tự chăm sóc thật . Nếu như gặp khó khăn gì, ngàn vạn đừng một gánh chịu, cứ tìm Thái hậu hoặc Hoàng thượng, họ nhất định sẽ dốc lực bảo vệ nàng chu .”

Văn Cảnh Dư khẽ gật đầu: “Ta ! Vương gia ngài đừng lo lắng cho nữa. Ngược là ngài ở biên quan, chiến sự bận rộn, lao tâm lao lực, nhất định chú ý nghỉ ngơi đúng lúc, chớ để bản quá sức. Thân thể là gốc rễ của vạn sự, ngài chỉ bảo trọng cho , mới thể bảo vệ giang sơn xã tắc hơn.”

Hai cứ thế ngươi một lời một lời, trò chuyện ngừng, quan tâm lẫn , chẳng mấy chốc, gần đến giữa trưa.

Văn Cảnh Dư vỗ trán, nhận thời gian còn sớm nữa, dậy định cáo từ rời .

Chiến Vương thấy, trong mắt tràn đầy sự nỡ, vội vàng giữ : “Hạnh Lâm, đừng vội, ở dùng bữa trưa cùng . Chuyến biên quan, chẳng khi nào chúng mới cơ hội dùng bữa cùng nữa.”

Văn Cảnh Dư suy nghĩ một lát, dứt khoát phất tay: “Được, thì ở dùng nhờ một bữa, cũng đói bụng .”

Thế là, Văn Cảnh Dư ở Chiến Vương phủ, cùng Chiến Vương dùng một bữa trưa ấm cúng, đó mới cáo từ rời .

Sáng sớm hôm , Chiến Vương sớm dẫn theo một đám vệ, chỉnh tề tập hợp ở cổng thành.

Chàng khoác một bộ khải giáp, bộ giáp ánh lên vẻ kim loại lạnh lẽo, ánh nắng ban mai mơ hồ toát một cỗ khí uy nghiêm, tôn lên vẻ oai phong lẫm liệt của .

Chàng lật leo lên con chiến mã đen mang tên "Truy Vân", ngựa dường như cảm nhận tâm tình chủ nhân, bồn chồn đạp vó .

“Vương gia, đội ngũ tập hợp xong, tùy thời thể xuất phát.” Thân vệ đội trưởng Phong Nhất ôm quyền bẩm báo.

Một bên khác, Văn Cảnh Dư sự bầu bạn của nha Thải Vân, sớm đến trong đám đông tiễn đưa.

Nàng lặng lẽ đó, thấy bóng dáng quen thuộc và chói mắt .

Chiến Vương cưỡi ngựa cao, dáng thẳng tắp, như cây tùng sừng sững, tản mát một vẻ khí bẩm sinh, khiến ít cô nương mặt thấy đều khỏi đỏ mặt tim đập.

Chiến Vương khẽ gật đầu, bề ngoài như đang xem xét đội ngũ, nhưng ánh mắt tự chủ mà cấp thiết tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám đông.

Đột nhiên, ánh mắt dừng — trong đám đông chen chúc chân thành, một bóng dáng màu xanh nhạt đặc biệt nổi bật.

Văn Cảnh Dư dẫn theo Thải Vân giữa bá tánh, nàng hôm nay tuy ăn mặc giản dị, chỉ là một chiếc váy dài màu xanh nhạt, nhưng chẳng hề che giấu khí chất cao nhã khác biệt của nàng.

Ánh mắt hai gặp giữa trung, Văn Cảnh Dư khẽ nâng tay, đầu ngón tay run, nhưng nhanh chóng buông xuống, chỉ khẽ gật đầu với .

Chiến Vương thấy nàng đáp , tay nắm chặt dây cương tự chủ mà siết chặt hơn, yết hầu lên xuống, như ngàn vạn lời , nhưng cuối cùng chỉ là thâm tình ngưng thị nàng, ánh mắt tựa khắc sâu hình bóng nàng tận đáy lòng.

Sau cái ngắn ngủi, Chiến Vương đành c.ắ.n răng, lớn tiếng hạ lệnh: “Xuất phát!” Dứt lời, mạnh mẽ kéo dây cương, "Truy Vân" giương vó , phát một tiếng hí dài hùng tráng, dẫn đầu như mũi tên rời cung mà lao khỏi cổng thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-162-roi-di.html.]

Các vệ cưỡi ngựa theo sát phía , tiếng vó ngựa như sấm rền cuồn cuộn, chấn động đến mặt đất cũng khẽ rung lên.

Bụi đất do vó ngựa tung lên dần dần lan tỏa, mờ bóng lưng của họ.

Văn Cảnh Dư vẫn ngây ngốc tại chỗ, ánh mắt dõi theo thật chặt bóng hình khuất xa , trong ánh mắt tràn đầy quyến luyến, cho đến khi bóng dáng biến mất nơi cuối tầm .

Khi bóng dáng vệ cuối cùng cũng biến mất ở cuối quan đạo xa xăm, Thải Vân khẽ kéo nhẹ tay áo Văn Cảnh Dư, nhỏ giọng : “Huyện chúa, chúng về thôi.”

“Đợi thêm chút nữa.” Ánh mắt Văn Cảnh Dư vẫn cố chấp về phía xa, như thể vẫn thể thấy dáng vẻ uy nghi của Chiến Vương.

Đoàn Chiến Vương một đường cấp tốc hành quân, bảy ngày , đội ngũ đến tận sâu trong lòng Thương Vân Sơn Mạch.

Nơi đây địa thế hiểm yếu, thung lũng hẹp dài thăm thẳm, vách đá hai bên như đao đẽo rìu chặt, thẳng sừng sững, chính là địa điểm mai phục tuyệt vời của binh gia.

“Vương gia, địa hình phía hiểm ác, nên phái thám t.ử dò xét ạ?” Phong Nhất cảnh giác về phía thung lũng thăm thẳm khó lường phía , lông mày nhíu chặt, nét mặt đầy lo lắng thỉnh thị Chiến Vương.

Chiến Vương nheo cặp mắt sắc bén , ngón tay vô thức xoa lên chiếc túi nước đeo bên hông — đó là túi nước Văn Cảnh Dư đổ đầy linh tuyền thủy cho .

Chàng suy nghĩ một lát, trầm giọng hạ lệnh: “Không cần, quân giới , chậm rãi tiến qua.” Đồng thời, bất động thanh sắc đ.á.n.h một ám hiệu kín đáo về phía bóng tối.

Vài đội ám vệ huấn luyện tinh nhuệ sớm như quỷ mị phân tán khắp bốn phía đội ngũ, hình họ ẩn , tùy thời chuẩn ứng phó với tình huống đột phát thể xảy .

Quả nhiên, khi đội ngũ cẩn trọng tiến giữa thung lũng, một tiếng còi sắc nhọn chói tai x.é to.ạc bầu trời yên tĩnh.

“Có mai phục!” Triệu Phong la lớn, vô mũi tên sắc bén từ hai bên sườn núi như châu chấu ào ào lao xuống, dày đặc b.ắ.n về phía Chiến Vương và những khác.

Cùng lúc đó, những tảng đá lớn từ đỉnh núi lăn xuống, hung hăng đập giữa đội ngũ, đồng thời vô mũi tên cũng b.ắ.n tới.

Trong chốc lát ngã ngựa đổ, đội ngũ tức thì rơi cục diện hỗn loạn thể tả.

Chiến Vương sắc mặt trầm như vực sâu, hề rối loạn, lớn tiếng hô: “Mọi đừng hoảng sợ, kết trận phòng ngự!”

Các vệ lệnh, nhanh chóng tụ tập , tạo thành trận hình phòng ngự chặt chẽ, từng tấm khiên cao ngất giơ lên, như một bức tường thành kiên cố, chống đỡ những mũi tên dày đặc như mưa và những tảng đá lăn xuống.

lúc , trong thung lũng đột nhiên bùng lên ngọn lửa dữ dội, hỏa thế mãnh liệt, nhanh chóng lan rộng, trong chớp mắt chặn con đường đội ngũ.

Tiếp đó, mấy chục quả cầu lửa đang cháy từ đỉnh vách đá ném xuống, khi rơi xuống đất liền nổ tung, ngọn lửa lan nhanh với tốc độ kinh , bao trùm cả thung lũng trong một biển lửa.

Chiến Vương lâm nguy bất loạn, quả quyết hạ lệnh: “Đội ám vệ thứ nhất và thứ hai, giải quyết cung tiễn thủ và địch nhân ném đá vách đá, đội vệ, theo đột vây!”

Bốn mươi ám vệ như quỷ mị nhanh chóng leo lên vách đá cheo leo, thủ họ nhanh nhẹn, một tiếng động.

Chẳng mấy chốc, vách đá truyền đến từng trận kêu t.h.ả.m thiết, hiển nhiên là các ám vệ giao đấu kịch liệt với cung tiễn thủ.

Cùng lúc đó, Chiến Vương dẫn dắt đội vệ tinh nhuệ dũng mãnh xông thẳng về phía cửa thung

 

Loading...