Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 185: Hạ Độc Hách Liên Hùng
Cập nhật lúc: 2025-12-21 14:09:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hách Liên Hùng đầu tiên là vẻ mặt ngạc nhiên, ngay đó dùng ánh mắt khó tin đ.á.n.h giá Văn Cảnh Dư từ xuống một lượt.
Hắn thật sự khó mà tin , cô nương mắt qua tuổi còn trẻ, yếu đuối kiều diễm, năng lực kinh đến thế, thể giải độc d.ư.ợ.c bí truyền mà hoàng thất Đông Húc bọn họ coi là tuyệt mật.
Văn Cảnh Dư thần sắc đạm nhiên, khẽ nâng cằm, trong mắt tràn đầy sự khinh thường và trào phúng.
Lạnh lùng : "Thân là tướng quân gánh vác trọng trách bảo vệ biên cương, an dân, mất hết nhân tính đến mức hạ độc bách tính mà vốn dĩ nên bảo vệ. Không Hách tướng quân cao kiến gì về chuyện ?"
Sắc mặt Hách Liên Hùng biến đổi, nhưng nhanh khôi phục vẻ ngạo mạn bất kham đó.
Trong giọng mang theo một tia khinh miệt thèm để ý: "Người việc lớn câu nệ tiểu tiết. Vì thắng lợi của Đông Húc, hy sinh vài tiện dân thì là gì!"
"Thật đúng là một câu ' câu nệ tiểu tiết', thật đúng là một câu 'tiện dân'!" Văn Cảnh Dư giọng đột nhiên cao lên, mang theo vài phần phẫn nộ và trách mắng.
"Thì đường đường là một vị tướng quân uy phong lẫm liệt của Đông Húc, coi thường sinh mạng bách tính đến như , xem họ như cỏ rác tùy ý chà đạp."
Văn Cảnh Dư quả thực ngờ, vị chủ soái của Đông Húc thờ ơ với sinh mạng đến thế, đối với bách tính hề chút lòng trắc ẩn và tôn trọng nào.
Nếu như , nàng cảm thấy cũng cần thiết tiếp tục giả vờ giao thiệp với Hách Liên Hùng nữa.
Văn Cảnh Dư ý niệm động, trong tay nữa trung xuất hiện một bình sứ.
Trong mắt nàng hàn quang chợt lóe, đột nhiên tay, động tác nhanh như chớp và quả quyết, một tay bóp chặt cằm Hách Liên Hùng.
Hách Liên Hùng còn kịp phản ứng, Văn Cảnh Dư đổ bộ bột t.h.u.ố.c "Thực Cốt Tán" trong bình sứ miệng .
Sau đó, nàng thuận thế cầm lấy ấm nước bàn, động tác dứt khoát nhanh gọn, trực tiếp đổ miệng Hách Liên Hùng.
Hách Liên Hùng trở tay kịp, ngờ Hạnh Lâm huyện chúa tưởng chừng yếu đuối mắt tay nhanh chóng mãnh liệt đến , tựa như tia chớp khiến kịp trở tay.
Hắn căn bản kịp bất kỳ phản kháng nào, bột t.h.u.ố.c thuận theo dòng nước trôi xuống cổ họng.
"Ngươi... ngươi cho ăn cái gì?"
Hách Liên Hùng kinh hãi trừng lớn hai mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi và hoảng loạn, giọng vì căng thẳng và phẫn nộ mà run rẩy.
Văn Cảnh Dư thần sắc lạnh lùng, tựa như chuyện gì xảy .
Nàng lùi một bước, từ tốn lấy khăn tay, cẩn thận lau sạch bàn tay bóp cằm Hách Liên Hùng, dường như chạm thứ dơ bẩn nhất đời.
Sau khi lau lau mấy , nàng mới vứt khăn tay một cái sọt đựng đồ bỏ bên cạnh.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi cong lên một đường cong lạnh lẽo.
Bình tĩnh đáp: "Chẳng qua là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi. Tướng quân sẽ nhanh nếm trải mùi vị trong đó, từ từ mà tận hưởng ."
Lời dứt, sắc mặt Hách Liên Hùng tức khắc trở nên cực kỳ đáng sợ, tựa như ác quỷ nhập , ngũ quan méo mó thành bộ dạng dữ tợn.
Cả bắt đầu co giật dữ dội kiểm soát, thể vặn vẹo thành các hình dạng kỳ lạ.
Hắn thống khổ cuộn tròn mặt đất, hai tay điên cuồng cào cấu mặt đất, mười ngón tay nhanh chóng đầm đìa m.á.u tươi, lưu mặt đất từng vệt m.á.u ghê rợn.
Trong miệng phát tiếng kêu t.h.ả.m thiết xé lòng, âm thanh đó tựa hồ như tiếng ai oán từ tận sâu địa ngục vọng lên, vang vọng khắp cả quân trướng: “A —— xương cốt của … đau quá… cứu mạng…”
Chiến Vương thần sắc lạnh lùng, lạnh nhạt ngoài quan sát tất cả, trong ánh mắt hề chút thương hại nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-185-ha-doc-hach-lien-hung.html.]
Trong mắt , tất cả những gì Hách Liên Hùng chịu đều là tội đáng nhận.
Mãi đến khi Hách Liên Hùng đau đến mức gần như hôn mê bất tỉnh, thể dần còn động tĩnh, Chiến Vương mới khẽ nâng tay, hiệu cho binh kéo xuống giam giữ.
Chờ đến khi trong trướng khôi phục sự tĩnh lặng, Văn Cảnh Dư chậm rãi xoay , về phía Chiến Vương, trong ánh mắt mang theo một tia hỏi thăm: “Tiếp theo định xử trí thế nào?”
“Người tội ác tày trời, c.h.ế.t hết tội.”
“ dù cũng là chủ soái Đông Húc, phận đặc thù. Ta phái sứ giả đến Đông Húc, định dùng con tin quan trọng, bức bách Đông Húc Quốc dùng thành trì để trao đổi và những tướng sĩ Đông Húc bắt tù binh.”
Văn Cảnh Dư khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng, “Đây đúng là một chủ ý tồi. Tuy nhiên…”
Văn Cảnh Dư khẽ nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng: “Hắn giờ đứt một cánh tay, đối với Đông Húc mà , giá trị e rằng giảm nhiều. Chàng xem, Đông Húc Quốc còn cam tâm tình nguyện dùng thành trì để trao đổi chăng?”
Chiến Vương thần sắc ngưng trọng, khẽ gật đầu : “Ta cũng cân nhắc điều . Phía Đông Húc Quốc quả thật khả năng từ bỏ việc trao đổi Hách Liên Hùng, cùng những tướng sĩ bắt tù binh.”
“Nếu như họ thật sự đưa quyết định như , thì tiếp theo đây, giữa chúng và Đông Húc, e rằng khó tránh khỏi một trận ác chiến.”
Văn Cảnh Dư lời , trong lòng đột nhiên khẽ động, suy nghĩ xoay chuyển như điện quang hỏa thạch.
Đánh trận ư? Nếu , Đông Húc Quốc trong vòng năm mươi năm tới, đều còn sức lực để gây chiến với các quốc gia lân cận nữa.
lúc , bên ngoài quân trướng truyền đến giọng sang sảng của vệ: “Vương gia, đến giờ dùng bữa tối ạ.”
Chiến Vương lúc mới như tỉnh mộng, chợt nhận trời còn sớm nữa.
Chàng đối với vệ bên ngoài trướng phân phó: “Đem thức ăn đưa quân trướng .”
Thân vệ lĩnh mệnh, đáp một tiếng, xoay nhanh chóng rời .
Chiến Vương mặt lộ vẻ quan tâm, Văn Cảnh Dư: “Nàng đói chứ?”
Văn Cảnh Dư khẽ lắc đầu: “Vẫn đặc biệt đói ạ.”
Chiến Vương cưng chiều : “Vậy là chút đói .”
Không lâu , hai vệ bưng thức ăn quân trướng.
Trong quân doanh nơi biên quan , bữa tối thường ngày luôn tương đối đơn giản, thông thường mỗi bữa chỉ một món.
Tuy nhiên hôm nay, đầu bếp trong quân doanh lòng đầy cảm kích Huyện chúa Hạnh Lâm cứu mạng nhiều tướng sĩ, đặc biệt vì Văn Cảnh Dư mà cẩn thận chuẩn thêm ba món ăn.
Các vệ cẩn thận từng chút một bày thức ăn lên bàn, tổng cộng là bốn món mặn và một món canh.
Chiến Vương thấy bàn món ăn phong phú hơn ngày thường nhiều, hài lòng gật đầu, khen: “Bọn tiểu t.ử cũng khá lanh lợi, thêm ba món ăn.”
Văn Cảnh Dư lời Chiến Vương , ánh mắt dừng bốn món mặn và một món canh bàn, trong lòng khỏi dâng lên sự tò mò: “Trong quân doanh mỗi ngày chỉ một món ăn thôi ?”
Chiến Vương khẽ thở dài, giải thích: “Phải đó. Biên quan của chúng thể sánh bằng nội địa, điều kiện tự nhiên quả thực gian khổ, vật phẩm cũng phong phú lắm, việc cung cấp rau xanh luôn là một vấn đề lớn.”
“Đặc biệt là khi đông đến, thời tiết giá rét, đất đai băng tuyết dày đặc che phủ, gần như thể trồng rau tươi nào.”
“Các tướng sĩ chỉ thể dựa rau khô dự trữ từ , nấu chút canh rau để ăn cùng cơm. Tuy thể gọi là mỹ vị giai hào, nhưng ít nhất cũng thể giúp no bụng, sức lực kiên cố trấn giữ biên quan.”
Thân vệ đang chuẩn cung kính cáo lui rời , Chiến Vương liền mở lời phân phó: “Các ngươi ở cạnh quân trướng của , dựng thêm một cái lều nữa.”