Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 224: Văn Cảnh Dư - Nhân vật truyền kỳ
Cập nhật lúc: 2025-12-21 23:28:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60KknvO1kD
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lập tức trong lòng đầy nghi hoặc, nhịn mở miệng hỏi: “Cái … rốt cuộc là thế? Ta cảm thấy như một giấc mơ thật dài thật đáng sợ .”
Người vội vàng nắm lấy tay , : “Trước hết đừng vội, từ từ kể cho ngươi . Chúng đều gặp !”
Sau đó, những hài t.ử và dân trấn cứu về, đều tụ tập , bắt đầu mày râu hớn hở kể câu chuyện mạo hiểm Văn Cảnh Dư dũng cảm xông ma quật, giải cứu .
Bọn họ thậm chí tay chân phối hợp, kể quá trình Văn Cảnh Dư đ.á.n.h c.h.ế.t Mạc Vô Nhai.
“Các ngươi , Văn cô nương lợi hại lắm, một nàng đ.á.n.h cho bọn kẻ tan tác cả .” Một vị dân trấn cứu miêu tả một cách sinh động.
“ , đúng , nếu Văn cô nương, chúng đều thể sống sót trở về .” Các hài t.ử cũng ở một bên nhao nhao phụ họa.
Những dân trấn mất con, một dân trấn và hài t.ử mất tích đó trong trấn, bình an trở về , lòng nóng như lửa đốt, nhao nhao đến những nhà hỏi thăm tin tức.
Dân trấn và hài t.ử cứu , thấy những bậc cha sốt ruột , trong lòng cũng buồn.
Liền kể bọn họ bắt như thế nào, bắt đến , ở đó ép gì, đều chút giữ mà .
“Bọn chúng đưa chúng đến một tầng hầm, bên trong là bình bình lọ lọ độc dược, mỗi ngày đều thử độc chúng …” Một hài t.ử giọng run rẩy .
Người của bọn họ một nữa bọn họ kể về tai ương bi thảm, lòng đau xót khôn nguôi, nước mắt kìm mà rơi lã chã.
Những dân trấn mất con, thấy hài t.ử của bắt d.ư.ợ.c nhân, mỗi ngày chịu đựng sự tra tấn thử độc, cuối cùng còn bất hạnh bỏ mạng, tựa như sét đ.á.n.h ngang tai, lập tức đau khổ đến tột cùng.
Một ngã quỵ xuống đất, ánh mắt trống rỗng vô hồn, miệng ngừng lẩm bẩm: “Hài t.ử của ơi, nương với con… Ngày đó nên mắng con, nếu con cũng sẽ giận dỗi rời .”
Một đôi phu thê ôm nức nở, trượng phu ôm chặt thê tử, nước mắt thấm ướt y phục của đối phương. Cả trấn nhỏ chìm trong bầu khí bi thương.
Tuy nhiên, ngoài nỗi bi thống , bọn họ cũng từ miệng những cứu , ân nhân cứu bọn họ họ Văn.
Không chỉ tiêu diệt Tiết Tam Nương và Mạc Vô Nhai ác tày trời, còn ngại khó nhọc giải sạch độc trong nước giếng.
Trong lòng dân trấn tràn đầy tình cảm cảm kích đối với Văn Cảnh Dư, một vị dân trấn lớn tuổi : “Chúng thể cứ thế mà thôi , nhất định tìm vị ân nhân , để tạ ơn nàng.”
Mọi nhao nhao hưởng ứng, quyết định do mấy vị dân trấn cứu về, dẫn bọn họ cùng tìm vị ân nhân , đích tạ ơn nàng.
Một hàng đến "Nghênh Khách Lai khách sạn", nhưng nơi đây còn bóng dáng ân nhân.
Dân trấn cứu gãi đầu, bất lực : "Trước đây Văn cô nương và tiểu tinh linh sống ở đây mà, giờ còn ai?"
Thế là, dân trấn tản , khắp các ngóc ngách trong trấn tìm kiếm tung tích Văn Cảnh Dư và tiểu tinh linh.
, họ lật tung cả trấn cũng thấy Văn Cảnh Dư .
Văn Cảnh Dư giống như một cơn gió, đến vội vàng, cũng vội vàng, chỉ để những kỳ tích dũng cứu lưu truyền trong trấn.
Bất đắc dĩ, dân trấn đành đến đất trống trong trấn, thẳng hàng, hướng về phía bầu trời, đồng thanh hô lớn: "Văn cô nương, cảm ơn ân cứu mạng của cô! Nếu cô, chúng cả trấn đều sống nổi, chúng sẽ mãi mãi ghi nhớ ân tình của cô!"
Tiếng hô của họ vang vọng trong khí hồi lâu, chất chứa lòng ơn và kính trọng vô bờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-224-van-canh-du-nhan-vat-truyen-ky.html.]
Sau , dân Thanh Lâm trấn sống cuộc đời bình yên. câu chuyện về Văn Cảnh Dư, truyền miệng qua bao thế hệ trong mỗi dân trấn.
Mỗi khi đêm xuống, trời lấp lánh, các cụ già kê ghế nhỏ, gọi lũ trẻ vây quanh bên cạnh, kể về cô gái dũng cảm .
"Ngày xưa , một Văn cô nương đặc biệt dũng cảm, nàng sợ nguy hiểm, cứu các đứa trẻ và một dân trấn chúng ..." Cụ già chậm rãi kể.
Lũ trẻ mà mắt sáng rỡ, mặt đầy vẻ mong ước, lòng tràn ngập sự kính ngưỡng đối với Văn Cảnh Dư.
Một bé nắm chặt nắm đấm, thầm thề: Lớn lên cũng trở thành dũng cảm và lương thiện như Văn cô nương!
Và tên Văn Cảnh Dư, cũng như ngôi sáng nhất bầu trời đêm, chiếu sáng tâm hồn mỗi dân Thanh Lâm trấn, trở thành truyền kỳ vĩnh cửu trong lòng .
Văn Cảnh Dư và tiểu tinh linh đang ung dung tự tại lên đường về kinh thành.
Cùng lúc đó, trong kinh thành, Văn Cảnh Hạo cùng Phúc Vận đang bận rộn đến cung Thái hậu để tố cáo.
Đệ khắc ghi lời đại tỷ, nếu đối phương thế lực mạnh hơn , thì cần tìm một chỗ dựa vững chắc hơn để nương tựa.
Chẳng , đ.á.n.h xong, Văn Cảnh Hạo vội vã chạy thẳng hoàng cung.
Trên đường cung, Văn Cảnh Hạo căn dặn Phúc Vận: "Phúc Vận, ngươi mau cấu mặt một cái, nhớ kỹ, cấu vết máu, trông thật đáng sợ mới ."
Phúc Vận , lập tức lộ vẻ khó xử, liên tục xua tay : "Thiếu gia, nô tài thật sự dám ạ!"
Văn Cảnh Hạo nhíu mày, sốt ruột : "Bảo ngươi cấu thì ngươi cứ cấu! Ngươi thử nghĩ xem, hai tên tiểu t.ử đ.á.n.h cho bầm dập cả mặt mũi, nhà chúng chắc chắn sẽ bỏ qua, lát nữa nhất định sẽ tìm đến tận cửa gây sự."
"Bây giờ đều đại tỷ ở kinh thành, chúng tìm đại tỷ, chắc chắn sẽ tìm đến gây phiền phức cho lão sư của ."
"Ta liên lụy lão sư, nên cho trông t.h.ả.m hại hơn cả chúng, như mới thể đến chỗ Thái hậu mà tố cáo chứ."
Phúc Vận vẫn lộ vẻ do dự, lắp bắp : "Thiếu gia, nếu mặt cấu máu, lỡ mà phá tướng thì ạ?"
Văn Cảnh Hạo xảo quyệt, tự tin : "Đầu óc ngươi mà chịu suy nghĩ gì thế? Ngươi quên đại tỷ là ai ?"
"Nàng là Văn thần y nổi tiếng, Hạnh Lâm huyện chủ đó! Một vết thương nhỏ như của , ngươi nghĩ với bản lĩnh của đại tỷ, mặt liệu để sẹo ?"
Phúc Vận lúc mới chợt bừng tỉnh, nhớ đến y thuật xuất thần nhập hóa của Hạnh Lâm huyện chủ, chuyên trị những bệnh nan y mà ngay cả Thái y cũng bó tay, quả thật một vết sẹo mặt đối với nàng mà chẳng đáng là gì.
Thế nhưng, dù , Phúc Vận trong lòng vẫn sợ hãi, tài nào xuống tay .
Y vẻ mặt khó xử : "Thiếu gia, nô tài... nô tài vẫn dám động thủ ạ."
Văn Cảnh Hạo sức lực lớn, nếu tự tay .
Đệ nghĩ, nếu tự động thủ, e rằng kiểm soát , sẽ thực sự cào rách da thịt mặt, nên mới trông cậy Phúc Vận giúp đỡ.
Đệ tức giận đe dọa: "Nếu ngươi động thủ, thì sẽ tự đây. Ngươi sức lực của lớn đến mức nào."
Phúc Vận đương nhiên sức lực của Văn Cảnh Hạo tầm thường, hơn nữa võ công của còn vô cùng cao cường.