Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 231: Thừa nhận
Cập nhật lúc: 2025-12-21 23:28:09
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái hậu thấy tình cảnh , hảo cảm đối với nhà họ Mục trong lòng nàng tức khắc tan thành mây khói.
Nhớ đây khi nhà họ Mục ở kinh thành, cách đối nhân xử thế còn xem là đắn, nhưng từ khi từ Nam Bình quận trở về kinh thành, luôn cảm thấy thứ đều đổi.
Thái hậu thực sự xem bọn họ cứ tranh cãi ngừng ở đây nữa, liền sang với Phúc Vận vẫn luôn cảm giác tồn tại ở một bên: "Phúc Vận, ngươi hãy kể chi tiết cho rốt cuộc xảy chuyện gì ở thi hội."
"Vâng, Thái hậu." Phúc Vận cung kính đáp một tiếng, bước tới, bắt đầu rành mạch kể những chuyện xảy ở thi hội.
Thái hậu với đám đang quỳ đất: "Các ngươi đều lên , đều kỹ đây, cũng lắng cẩn thận đầu đuôi ngọn ngành của bộ sự việc, kẻo ai gia xử sự công bằng, thiên vị một bên."
"Thần phụ dám." Mục lão phu nhân, Tạ Vân La và Tạ lão phu nhân, những vẫn im lặng nãy giờ, đồng thanh .
Thái hậu ban ghế , chỉ thể lặng lẽ , lắng Phúc Vận kể chuyện.
Không ai dám lên tiếng cắt ngang, dù đây là lời căn dặn của Thái hậu.
Đợi Phúc Vận kể xong bộ những chuyện xảy ở thi hội, Mục lão phu nhân, Tạ Vân La và Tạ lão phu nhân ba , trong lòng cũng hiểu rõ hành vi của con cháu quả thực thỏa đáng.
Dù trong lòng con cháu , nhưng các nàng vẫn dễ dàng thừa nhận.
Bởi vì một khi thừa nhận, Thái hậu nhất định sẽ đưa hình phạt tương ứng cho con cháu của .
Thế là, Mục lão phu nhân mở lời : "Thái hậu, chẳng qua chỉ là tiểu tư bên cạnh Văn Cảnh Hạo, lời của thể đáng tin?"
Thái hậu lười nhác dây dưa với Mục lão phu nhân nữa, trực tiếp với Phúc Vận: "Ngươi cho Mục lão phu nhân , rốt cuộc ngươi là của ai."
"Vâng, nô tài là do Hoàng thượng đặc biệt phái chăm sóc Cảnh Hạo thiếu gia."
"Rầm" một tiếng, Mục, Tạ hai nhà dường như một quả b.o.m nặng ký đ.á.n.h trúng, tức khắc nổ đến cháy sém từ trong ngoài.
Bọn họ dù thế nào cũng thể ngờ , Phúc Vận là do Hoàng thượng phái chăm sóc Văn Cảnh Hạo.
Trong lòng bọn họ hẹn mà cùng nảy một suy nghĩ: Văn Cảnh Hạo rốt cuộc đức tài gì, mà thể khiến Hoàng thượng trọng thị đến mức , đặc biệt phái chăm sóc ?
Văn Cảnh Hạo nếu suy nghĩ của bọn họ lúc , nhất định sẽ khách khí đáp : Chỉ vì một đại tỷ tài giỏi, các ngươi ghen tỵ cũng vô dụng.
lúc , bên ngoài truyền đến một tiếng thông báo vang dội: "Hoàng thượng giá đáo!"
Sau đó, liền thấy Hoàng thượng bước những bước chân vững vàng tiến điện, phía còn Tổng quản thái giám Phúc công công.
Mọi thấy Hoàng thượng, vội vàng đồng loạt quỳ xuống hành lễ, cao giọng hô: "Tham kiến Hoàng thượng!"
"Đều lên ." Hoàng thượng xong, hành lễ với Thái hậu, cung kính gọi: "Mẫu hậu."
Thái hậu thấy Hoàng thượng đến, liền : "Hoàng thượng, đến đúng lúc lắm, ai gia sẽ giao chuyện cho xử lý."
Hoàng thượng ánh mắt chậm rãi quét qua , khi thấy dấu ngón tay rõ ràng mặt Văn Cảnh Hạo, khỏi nhíu mày, hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Ánh mắt Hoàng thượng tự động bỏ qua Mục Xuyên Dương và Tạ Thừa Vũ đang bầm tím mặt mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-231-thua-nhan.html.]
Thái hậu căn dặn Phúc Vận: "Ngươi hãy kể chi tiết sự việc cho Hoàng thượng một nữa."
Thế là, Phúc Vận đem những chuyện xảy ở thi hội, từ đầu đến cuối, cặn kẽ thuật một nữa.
Hoàng thượng xong lời kể của Phúc Vận, thần sắc uy nghiêm, giọng điệu trang trọng : "Các ngươi bằng chứng gì, dám bừa, tùy tiện phỉ báng khác, điều sẽ mang bao nhiêu phiền phức vô cớ và lời đồn đại khó cho khác ?"
Mục Xuyên Dương và Tạ Thừa Vũ sợ đến mặt mày trắng bệch, hai chân mềm nhũn, lập tức "phịch" một tiếng quỳ xuống, thể run rẩy bần bật.
Mục lão phu nhân lo lắng Hoàng thượng sẽ nghiêm trị cháu trai , lòng sốt ruột như lửa đốt, cũng vội vàng quỳ xuống, cứ lý lực tranh : "Hoàng thượng, đây chỉ là lời một phía, thể tin ạ."
Hoàng thượng Mục lão phu nhân, trong lòng thầm suy tính: Vẫn là Hạnh Lâm huyện chúa chữa khỏi mắt cho nàng, nay mắt sáng , đối xử ân đền oán trả như .
Hoàng thượng nhanh chậm : "Nếu Mục lão phu nhân cho rằng đây là lời phiến diện, , trẫm lập tức phái ám vệ điều tra. Lúc đó ở thi hội nhiều chứng kiến, trẫm tin rằng nhanh sẽ kết quả."
Giọng Hoàng thượng bỗng nhiên nhấn mạnh: "Nếu quả thật chỉ là lời phiến diện, thì trẫm những truy cứu các ngươi, mà còn bắt Cảnh Hạo xin các ngươi, và trẫm cũng sẽ nghiêm trị ."
Hoàng thượng cố ý kéo dài âm điệu, tiếp: "Tuy nhiên... nếu kết quả điều tra chứng minh sự việc là thật, thì các ngươi phạm tội khi quân. nếu bây giờ các ngươi thành thật khai báo, thì vẫn thể miễn tội khi quân."
Mục Xuyên Dương và Tạ Thừa Vũ thấy bốn chữ "khi quân chi tội", sợ đến suýt ngất xỉu.
Lại thành thật khai báo thể miễn tội khi quân, tức thì dám giấu giếm nữa, chỉ thể thành thật, tường tận kể những chuyện xảy ở thi hội.
Tạ Thừa Vũ cũng vội vàng dập đầu, trán đập mạnh xuống đất, phát tiếng kêu thanh thúy, mang theo giọng nức nở : "Hoàng thượng, là chúng thần lỗ mãng vô tri, tra xét lung tung. Chúng thần sẽ dám nữa, mong Hoàng thượng tha thứ cho chúng thần ."
Mục lão phu nhân tức khắc cũng hoảng loạn, trong lòng nàng hiểu rõ, Hoàng thượng một khi can thiệp điều tra, nhất định thể rõ trắng đen.
Thế là, nàng vội vàng quỳ xuống.
Tạ Vân La và Tạ lão phu nhân thấy Mục lão phu nhân quỳ xuống, hai con cũng cùng quỳ theo.
Mục lão phu nhân vội vàng cầu xin: "Hoàng thượng, đều là thần phụ ngày thường lơ là dạy dỗ, mới khiến hai đứa trẻ hiểu chuyện như . Người hãy tha cho chúng nó ."
Hoàng thượng ánh mắt lạnh lùng quét qua đám đang quỳ đất, cuối cùng dừng ở Mục Xuyên Dương và Tạ Thừa Vũ.
Giọng điệu uy nghiêm : "Chỉ dựa lời đồn đại vô căn cứ, tùy tiện vu khống khác, ô danh , đây há là một câu hồ đồ là thể cho qua ?"
"Các ngươi là con cháu thế gia, hành sự như , còn thể thống gì! Nếu hôm nay nghiêm trị, ai ai cũng bắt chước các ngươi, thì cả Vân Thương Quốc chẳng sẽ rơi hỗn loạn ?"
Mục Xuyên Dương và Tạ Thừa Vũ xong lời nghiêm khắc của Hoàng thượng, sợ đến mức té xụi lơ đất, ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, còn bộ dạng kiêu căng ngạo mạn như nữa.
Lúc , Văn Cảnh Hạo tiến lên một bước, cung kính tâu với Hoàng thượng: “Khởi bẩm Hoàng thượng, tuy rằng hành động của bọn họ quả thực vô cùng đáng ghét, nhưng nghĩ rằng chúng còn nhỏ tuổi vô tri, nhất thời bồng bột mà phạm sai lầm, còn mong Hoàng thượng lượng thứ, giáng tội nhẹ hơn. Dù , Cảnh Hạo cũng vì chuyện mà cho cục diện trở nên quá khó coi.”
Hoàng thượng Văn Cảnh Hạo, trong mắt xẹt qua một tia hài lòng, : “Cảnh Hạo, ngươi đúng là lòng lương thiện. Tuy nhiên, chuyện thể cứ thế dễ dàng bỏ qua, nếu khó mà khiến tâm phục khẩu phục.”
Tiếp đó, Hoàng thượng chuyển ánh mắt sang của hai nhà họ Mục, họ Tạ, chậm rãi : “Gia đình họ Mục, gia đình họ Tạ, khi các ngươi trở về, nhất định dạy dỗ thật con cháu trong nhà, một bản kiểm điểm dâng lên.”
“Còn về Mục Xuyên Dương và Tạ Thừa Vũ, phạt chúng cấm túc nửa năm, để chúng tự kiểm điểm lầm của . Mong các ngươi cẩn trọng lời , hành động, chớ tái phạm sai lầm như !”