Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 250: Tiểu Phu Tử Ngự Ban
Cập nhật lúc: 2025-12-21 23:28:55
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60KknvO1kD
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nói đến đây, Cảnh Di thở dốc một chút, nâng cao giọng tiếp tục : ‘Nhìn xem giang sơn tươi , bao nhiêu bách tính đang chịu khổ, bao nhiêu tướng sĩ đang đổ m.á.u chiến đấu nơi biên ải! Vậy mà các ngươi ở đây lãng phí thời gian, tham lam hưởng lạc. Cường quốc cường dân cường quân dựa điều gì? Chính là dựa việc chúng cố gắng học tập, tăng cường tài năng! Chỉ khi chúng đều học kiến thức, tương lai mới thể phò tá Hoàng thượng, khiến quốc gia ngày càng hùng mạnh, cho bách tính cuộc sống ! Nếu các ngươi còn chút liêm sỉ, thì hãy nhanh chóng dẹp bỏ những tâm tư nhỏ nhen đó , chăm chỉ sách, đừng mất mặt nữa!’
“Hoàng thượng và các phu t.ử mặt xong, khỏi ngây , đó suy nghĩ kỹ lưỡng, cảm thấy khai sáng. Hoàng thượng nghĩ bụng, ngày thường chỉ cảm thấy các hoàng t.ử công chúa thành tài, nhưng từng nghĩ thể những lời lẽ chấn động tâm can như từ miệng nha đầu nhỏ .”
“Những phu t.ử cũng thầm kinh ngạc, nhỏ bé , kiến thức và dũng khí đến , những lời , quả thực khiến suy ngẫm.”
Chiến Vương xong, khỏi phá lên ha hả, : “Nha đầu Cảnh Di , học, mắng thì rành rẽ từng câu, ngờ nay học ít kiến thức, mắng càng thêm lợi hại vô cùng!”
Văn Cảnh Dư Thái hậu kể những lời Văn Cảnh Di mắng , trong lòng liền hiểu rõ, đây nhất định là do những kiến thức trong các cuốn sách mà các nàng cầu xin quán đỉnh phát huy tác dụng.
Chiến Vương đủ , lúc mới nhớ vấn đề then chốt, vội vàng Thái hậu hỏi: “Mẫu hậu, nhiều như , vẫn , rốt cuộc nha đầu Cảnh Di bây giờ ở ạ?”
Thái hậu : “Con từ từ kể cho con .”
Thái hậu tiếp tục với vẻ thỏa mãn: “Hoàng thượng xong những lời đó của Cảnh Di, những trách phạt nàng, ngược còn cảm thấy nha đầu dũng khí hơn , kiến thức phi phàm.”
“Lại bộ dạng hoang đường của các hoàng t.ử công chúa thường ngày, ngay lập tức liền trừng phạt bọn họ, phạt bọn họ cấm túc nửa tháng, tự kiểm điểm lầm của .”
“Không chỉ , Hoàng thượng còn cảm thấy nha đầu Cảnh Di bản lĩnh dạy dỗ , ngay tại chỗ liền ban cho nàng danh hiệu ‘Tiểu phu tử’, còn trao cho nàng quyền lực thể trừng phạt các hoàng t.ử công chúa.”
“Lần , các hoàng t.ử công chúa dám coi thường nha đầu Cảnh Di nữa , sợ rằng nàng vui, phạt bọn họ chép sách hoặc việc khổ sai.”
“Ban đầu, bọn họ trong lòng tuy cam lòng, nhưng dám trái lệnh vua, chỉ thể ngoan ngoãn lời.”
“Dần dần, bọn họ phát hiện nha đầu Cảnh Di tuy tính khí nóng nảy một chút, nhưng khi dạy kiến thức thì vô cùng nghiêm túc và trách nhiệm.”
“Hơn nữa qua lời nàng giảng giải, những kiến thức vốn dĩ khó hiểu, đều trở nên đơn giản dễ hiểu.”
“Cứ như , các hoàng t.ử công chúa dám chọc giận nha đầu Cảnh Di nữa, ngược còn bắt đầu tìm cách để lấy lòng nàng.”
“Cảnh Di đứa bé tấm lòng lương thiện, thấy thái độ của bọn họ đổi, cũng còn so đo chuyện nữa, còn chủ động bắt đầu giúp đỡ bọn họ học tập.”
“Dần dần, các hoàng t.ử công chúa việc học đều trở nên nghiêm túc, giữa họ còn ghen tị lẫn , mà bắt đầu ganh đua xem ai học hơn, tiến bộ hơn. Phong khí trong học đường, lập tức trở nên .”
“Giờ đây, Cảnh Di trong các hoàng t.ử công chúa chính là một món ăn ngon. Mỗi ngày khi tan học, một nhóm đều tranh giành Cảnh Di giúp bọn họ ôn kiến thức học trong ngày.”
“Cảnh Di thấy phiền phức, dứt khoát bảo các hoàng t.ử công chúa đều đến lớp học, thống nhất giảng giải nội dung mà phu t.ử dạy trong ngày hôm đó.”
“Lúc , Cảnh Di chắc hẳn đang ở trong lớp học để dạy các hoàng t.ử công chúa.”
Thái hậu khen ngợi: “Hạnh Lâm ! Ba tỷ các con, quả thực là thiên tài, thằng nhóc Cảnh Hạo , thành tích học tập ở Sùng Văn Học Viện cũng tệ.”
Văn Cảnh Dư khiêm tốn : “Thái hậu quá khen .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-250-tieu-phu-tu-ngu-ban.html.]
Thái hậu dường như chợt nhớ điều gì, thần sắc chợt tối sầm, khẽ thở dài một tiếng : “Nha đầu Hạnh Lâm, ai gia sai con chữa mắt cho Mục lão phu nhân, nghĩ thật sự là sai .”
Văn Cảnh Dư , trong lòng tràn đầy nghi hoặc, vội hỏi: “Sao ạ? Thái hậu, chẳng lẽ việc điều trị vấn đề gì ?” Nàng vô thức cho rằng tình trạng mắt của Mục lão phu nhân tái phát.
Thái hậu khẽ lắc đầu, trầm giọng : “Không mắt vấn đề, mà là vấn đề.”
“Thái hậu, lời của là ý gì?” Văn Cảnh Dư càng thêm khó hiểu, vẻ mặt mơ hồ Thái hậu.
Thái hậu thần sắc ngưng trọng, liền kể từng lời lẽ vô lễ, mạo phạm mà cháu trai của Mục lão tướng quân khi gặp Văn Cảnh Hạo, kể hết cho Văn Cảnh Dư .
Tiếp đó, kể nguyên vẹn cho Văn Cảnh Dư tình cảnh Mục lão phu nhân rõ ràng cháu trai hành vi đúng đắn, nhưng vẫn cứ một mực biện hộ cho nó, cùng với những lời lẽ thiên vị, bao che mà Mục lão phu nhân lúc đó.
Văn Cảnh Dư xong, trong lòng khá chấn động, thật ngờ cũng lúc nhầm .
Nhớ ngày đó chữa mắt cho Mục lão phu nhân, đối phương từ khí chất đến cử chỉ, đều tỏ đoan trang đúng mực, là phân biệt trái như .
Thấy Thái hậu vẻ mặt đầy tự trách, Văn Cảnh Dư vội vàng nhẹ giọng an ủi: “Thái hậu, , lòng phức tạp khó lường, ai thể thấu sự đổi của một chứ.”
Lúc , nàng trong lòng may mắn, bản từ đầu nghĩ đến việc nhận với Mục gia, nếu thật sự kết với một gia đình hiểu chuyện như , thì thật là hậu hoạn vô cùng.
lúc , Văn Cảnh Di từ bên ngoài vui vẻ chạy , phía còn Hồng Hà.
Nàng một cái liền thấy Văn Cảnh Dư, đôi mắt tức thì sáng bừng, nôn nóng lao tới, ôm chặt lấy Văn Cảnh Dư.
Giọng mang theo chút nghẹn ngào : “Đại tỷ, cuối cùng cũng trở về, nhớ lắm!”
Văn Cảnh Dư xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng : “Đại tỷ cũng nhớ .”
Văn Cảnh Dư lông mày cong lên , trêu chọc : “Chà, Cảnh Di nhà chúng bây giờ oai phong lắm nhé, còn phong Tiểu phu t.ử ngự ban nữa chứ!”
Văn Cảnh Di má ửng hồng, ngượng ngùng vẫy tay, ngại ngùng : “Đại tỷ, đừng nhắc đến chuyện nữa, nhắc đến thật sự là một chuyện hổ.”
Văn Cảnh Dư cố ý chớp mắt, mặt đầy tò mò trêu ghẹo : “Chuyện hổ gì ? Mau kể cho xem nào, tò mò quá!”
“Chính là chuyện hổ mà một trận đ.á.n.h mà danh tiếng đó.” Văn Cảnh Di bĩu môi, lầm bầm nhỏ giọng.
Văn Cảnh Dư vươn ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc lên trán nàng, giả vờ trách mắng : “Muội đó, còn đây là chuyện hổ ? Can đảm thật nhỏ, dám trong hoàng cung động thủ với các hoàng t.ử công chúa.”
Văn Cảnh Di tức thì vẻ mặt phục, chống nạnh hai tay, một cách đường hoàng chính chính: “Ai bảo bọn họ một đám hợp sức ức h.i.ế.p một chứ! Nếu học võ công, nhất định sẽ bọn họ ức h.i.ế.p thảm.”
“Hừ!” Văn Cảnh Di hừ lạnh một tiếng: “Ta dạy dỗ bọn họ một trận, lập uy, chừng đợi đến lúc Đại tỷ trở về, thấy chính là ức h.i.ế.p như một cây cải trắng đó.”