Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 272: Điều trị Mục Vân Phong

Cập nhật lúc: 2025-12-21 23:30:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiến Vương lập tức giới thiệu: “Vị là Hạnh Lâm Quận chúa, cũng là vị hôn thê của bản vương. Nàng Mục tướng quân trọng thương, nên cùng đến để trị bệnh cho Mục tướng quân.”

“Ngoài , sư phụ của quận chúa cho gửi một lô lương thực và binh khí đến quân doanh, sẽ sớm tới nơi.”

Vừa các tướng lĩnh thấy một nữ t.ử cùng Chiến Vương, miệng tuy gì, nhưng trong lòng khá bất mãn.

Giờ Hạnh Lâm Quận chúa đến để cứu chữa Mục tướng quân, sư phụ nàng còn cung cấp lương thực và binh khí cho quân doanh, chút bất mãn đó liền tan biến còn dấu vết.

Họ đều lượt cảm tạ Văn Cảnh Dư.

Văn Cảnh Dư phất tay, khách khí : “Các vị vì bảo vệ quốc gia, đổ m.á.u hy sinh, chúng chỉ góp chút sức mọn thôi.”

Sau đó nàng hỏi tiếp: “Ai thể đưa xem Mục tướng quân ? Vừa quân doanh, thấy Chiến Vương hỏi thăm tình hình chiến sự, nhất thời tò mò, quên mất việc đến thăm Mục tướng quân.”

Vị phó tướng vội vàng : “Quận chúa, mạt tướng sẽ đưa ngài .” Nói dậy, dẫn đường phía .

Còn Chiến Vương cùng một nhóm tướng sĩ, tiếp tục bàn bạc chuyện chiến sự với Nam Vực.

Dưới sự dẫn dắt của phó tướng, Văn Cảnh Dư bước về phía doanh trướng của Mục tướng quân.

Trong doanh trướng, một mùi t.h.u.ố.c nồng nặc lan tỏa trong khí.

Văn Cảnh Dư bước doanh trướng, ánh mắt nàng ngay lập tức Mục Vân Phong đang hôn mê bất tỉnh giường hấp dẫn.

Nhìn thấy Mục Vân Phong, lòng Văn Cảnh Dư như một chiếc búa nặng nề giáng mạnh, suy nghĩ kìm trôi về phụ của nguyên chủ, Văn Chí Minh.

Dung mạo hai , quả thực như đúc từ một khuôn, giống đến kinh ngạc.

Không như đúc từ một khuôn, mà quả thật là từ một khuôn.

Hình dáng Văn Chí Minh trong ký ức Văn Cảnh Dư vô cùng sống động, đó là một khuôn mặt lúc nào cũng mang vẻ cẩn trọng.

Ngày thường, mỗi cử chỉ hành động của y đều toát vẻ nhu nhược vô năng, xen lẫn chút khúm núm cố ý nịnh nọt khác.

Dường như trong sự mài mòn ngày qua ngày, y sớm đ.á.n.h mất bản , chỉ còn sự nhút nhát và phục tùng vô hạn.

Còn Mục Vân Phong mắt, mặc dù ngũ quan và đường nét khuôn mặt khác gì Văn Chí Minh, nhưng khí chất tỏa khác biệt một trời một vực.

Khuôn mặt y những đường nét như khắc đẽo bằng dao, cứng rắn và kiên nghị, ngay cả khi đang trọng thương hôn mê, cái khí chất dũng bẩm sinh vẫn như sóng dữ cuồn cuộn, ập đến.

Dưới đôi mắt nhắm nghiền, môi tuy vì mất m.á.u quá nhiều mà trắng bệch lạ thường, nhưng vẫn che giấu vẻ quật cường bất khuất.

Khí chất của y chút nào nhút nhát, chỉ sự hào sảng và kiên cường mài giũa qua những trận chiến trường kỳ.

Rõ ràng là một khuôn mặt cực kỳ giống , nhưng mang hai loại khí chất khác biệt, khiến khỏi cảm khái.

Phó tướng thấy Văn Cảnh Dư ngơ ngẩn Mục tướng quân, hồi lâu động đậy, khỏi chút lo lắng, khẽ gọi hai tiếng: “Quận chúa? Quận chúa?”

Hai tiếng gọi , lập tức kéo Văn Cảnh Dư từ xoáy nước suy tư trở về hiện thực.

Văn Cảnh Dư hồn , áy náy : “Xin , chợt thấy Mục tướng quân, liền cảm thấy vài phần quen thuộc, như thể gặp ở đó, nhất thời thất thần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-272-dieu-tri-muc-van-phong.html.]

Phó tướng khẽ gật đầu, giải thích: “Quận chúa chắc hẳn gặp con trai Mục tướng quân ? Hai cha con họ trông giống .”

Văn Cảnh Dư giả vờ chợt nhớ , : “Quả thật đúng ! Khi ở Kinh thành, thật sự gặp con trai Mục tướng quân—Mục Xuyên Dương, quả thực giống Mục tướng quân. Chẳng trách thấy Mục tướng quân cảm giác quen thuộc.”

Vừa , Văn Cảnh Dư nhanh chóng đến bên giường Mục Vân Phong, : “Cũng khó trách cảm thấy quen mặt, mức độ giống thực sự quá cao.”

Đến bên giường, Văn Cảnh Dư lập tức đưa tay bắt mạch cho Mục Vân Phong.

Ngón tay đặt lên cổ tay Mục tướng quân, nàng liền cảm nhận sự khác lạ, lông mày khẽ nhíu : “Mục tướng quân đang phát sốt cao, nếu cứ tiếp tục như , đầu óng cũng nguy cơ cháy hỏng.”

Sau khi bắt mạch xong, Văn Cảnh Dư ngừng nghỉ, nàng cẩn thận quan sát sắc mặt Mục tướng quân, đó ánh mắt dừng vết thương của y.

Chỉ thấy n.g.ự.c Mục Vân Phong quấn băng dày cộp, vết m.á.u đỏ tươi thấm qua từng lớp gạc, trông hết sức kinh hãi, cho thấy vết thương nghiêm trọng đến mức nào.

Ngoài , cánh tay và chân y cũng chi chít nhiều vết thương, vết thương bắt đầu mưng mủ, lở loét, tỏa một mùi hôi thối khó chịu, khiến buồn nôn.

Văn Cảnh Dư lập tức tháo hết băng gạc bó vết thương, kiểm tra vết thương một lượt.

Văn Cảnh Dư khẽ thở dài, trong lòng đầy lo lắng: Với vết thương nghiêm trọng như , nếu cứu chữa kịp thời và hiệu quả, cho dù giữ tính mạng, e rằng cũng sẽ để di chứng, ảnh hưởng đến sự nghiệp quân lữ của y.

“Mục tướng quân hứng chịu nhiều vết thương nặng nề chiến trường.” Văn Cảnh Dư cẩn thận kiểm tra vết thương, khẽ với phó tướng.

“Hơn nữa binh khí gây thương tích cho y chắc hẳn ô nhiễm nặng, mới dẫn đến vết thương nhiễm trùng và viêm. Nếu nhanh chóng điều trị hiệu quả, tình hình e rằng khả quan.”

Phó tướng vẻ mặt nghi hoặc, nhịn hỏi: “Quận chúa, binh khí ô nhiễm, là ý gì ạ?”

Văn Cảnh Dư kiên nhẫn giải thích: “Cái gọi là ô nhiễm, đơn giản, tức là binh khí bẩn. Ví dụ, kiếm mà đối phương dùng thể ngâm trong kim trấp từ .”

“Dùng loại binh khí dính đầy ô uế thương, vết thương sẽ đặc biệt dễ nhiễm vi khuẩn, gây viêm nhiễm.”

Phó tướng xong, lập tức trợn mắt, tức giận mắng: “Người Nam Vực thật hèn hạ vô sỉ! Lại dùng thủ đoạn ti tiện như !”

Nói xong, y hướng ánh mắt đầy mong đợi về phía Văn Cảnh Dư, lo lắng hỏi: “Quận chúa, vết thương của tướng quân… còn thể chữa khỏi ?”

Văn Cảnh Dư tự tin : “Vết thương đối với khác, lẽ là một vấn đề nan giải, nhưng đối với , chẳng qua chỉ là chuyện một bình t.h.u.ố.c nước thôi.”

Phó tướng , trong mắt lập tức bùng lên tia hy vọng, phấn khích : “Quận chúa, thật ? Trước đây các quân y đều lắc đầu vết thương khó chữa, bó tay chịu trói !”

Văn Cảnh Dư nhiều, trực tiếp từ trong tay áo lấy một chiếc bình sứ tinh xảo. Thực là mượn tay áo che chắn, lấy từ gian .

Nàng đưa bình sứ cho phó tướng, : “Ngươi hãy cho Mục tướng quân uống t.h.u.ố.c nước , lâu , y sẽ hạ sốt, từ từ tỉnh .”

Phó tướng vô cùng kích động, hai tay run rẩy nhận lấy bình sứ.

Y cẩn thận đưa bình sứ đến gần miệng Mục Vân Phong, từ từ nghiêng bình.

Nước linh tuyền trong veo từ từ chảy khỏi miệng bình, sót một giọt nào chảy miệng Mục Vân Phong.

Khoảng nửa nén nhang , một điều kỳ diệu lặng lẽ xảy .

Mục Vân Phong vốn dĩ bất động, hôn mê bất tỉnh, ngón tay đột nhiên khẽ cử động một chút.

 

Loading...