Xuyên không! Hành hạ tất cả mọi người trong lão trạch - Chương 285: Phong Thưởng
Cập nhật lúc: 2025-12-21 23:30:30
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , nơi yến tiệc ít đến, cả văn thần lẫn võ tướng, một cảnh tượng náo nhiệt.
Họ ba năm nhóm trò chuyện, tiếng vui vẻ vang vọng khắp cả gian.
Hoàng thượng cũng đến nơi yến tiệc, lẽ vì vui mừng khi Nam Vực bồi thường năm tòa thành trì nên ngài xuất hiện sớm hơn bình thường.
Hoàng thượng cao tọa, thấy Văn Cảnh Dư và đoàn bước cung điện, mặt lộ nụ ôn hòa, giơ tay hiệu cho họ chỗ .
Chờ thêm một lúc, khi đến gần đủ, Hoàng thượng dậy, giọng vang dội: “Hôm nay, Trẫm thiết yến khao thưởng tam quân, chính là để biểu dương sự dũng vô úy, xả vì nước của chư vị chiến trường!”
“Chính là nhờ các tướng sĩ trung thành dũng cảm như các khanh, Vân Thương quốc mới thể giành thắng lợi huy hoàng trong trận chiến , bảo vệ quốc gia tôn nghiêm!”
Sau đó, Hoàng thượng nâng chén rượu trong tay, thấy , cũng đồng loạt nâng chén rượu của .
“Chén đầu tiên, kính tất cả linh hy sinh nơi sa trường! Họ lấy xương m.á.u đắp thành trường thành, lấy trung hồn bảo vệ sơn hà – dẫu c.h.ế.t vẫn vinh quang, vạn cổ lưu danh!”
Nói đoạn, Hoàng thượng từ từ nghiêng rượu xuống đất, cũng theo Hoàng thượng, đổ rượu trong chén của xuống đất.
Sau đó, nội thị rót đầy ngự tửu, Hoàng thượng nữa nâng chén: “Chén thứ hai, kính mỗi vị tướng sĩ đang mặt tại đây! Các khanh hoặc xung phong hãm trận, hoặc vận dụng kế sách, dũng cảm tiến lên.”
Ngài ngẩng đầu một cạn sạch, rượu mạnh cháy họng, nhưng thể dập tắt nhiệt huyết đang cuộn trào trong lồng ngực.
Tất cả trong yến tiệc, đồng loạt nâng chén hưởng ứng, đó một cạn sạch.
Cuối cùng, Hoàng thượng nâng chén thứ ba, về phía ba tỷ Văn Cảnh Dư: “Chén rượu , Trẫm kính ba tỷ Hạnh Lâm Quận chúa, sự dũng của họ giúp chúng thắng lợi dễ dàng trong đại chiến .”
Văn Cảnh Dư, Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di lập tức nâng chén rượu, đồng thanh : “Vì nước mà cống hiến, là vinh hạnh của chúng thần. Nguyện Vân Thương quốc trường tồn, bách tính an khang.”
Sau khi kính rượu xong, đến phần phong thưởng.
Hoàng thượng bắt đầu danh sách khen thưởng. “Hạnh Lâm Quận chúa Văn Cảnh Dư, chiến trường dũng g.i.ế.c địch, lập chiến công hiển hách, Trẫm đặc biệt ban cho khanh một khối miễn t.ử kim bài. Hy vọng khanh tiếp tục giữ vững tấm lòng yêu nước, cống hiến sức lực vì sự phồn vinh định của quốc gia.”
Văn Cảnh Dư vội vàng dậy, cung kính chắp tay tạ ơn: “Bệ hạ long ân mênh mông, thần nữ nhất định sẽ dốc hết sức , phụ kỳ vọng của Bệ hạ!”
“Văn Cảnh Hạo, tác chiến dũng mãnh, thể hiện rõ phong thái thiếu niên hùng. Trẫm phong khanh Tứ phẩm Trung Dũng Tướng quân, ban tặng một tòa phủ . Mong khanh kiên trì chức trách, bảo vệ gia quốc, lập thêm công mới!”
Văn Cảnh Hạo xúc động đến đỏ bừng mặt, quỳ một gối xuống, giọng kiên định : “Hoàng thượng yên tâm, thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, c.h.ế.t mới thôi!”
“Tốt lắm, dậy .” Hoàng thượng hài lòng gật đầu.
Văn Cảnh Hạo dậy, do dự một chút, hỏi: “Hoàng thượng, thần cả gan thỉnh hỏi, giờ đây thần phong tướng quân, về còn thể tham gia khoa khảo ?”
Lời thốt , mặt đều ngẩn một lát, đó mới nhớ Văn Cảnh Hạo chỉ thể hiện xuất sắc chiến trường, mà còn là một cử nhân tài hoa xuất chúng, và đỗ Giải nguyên.
Theo thông lệ nay, quan chức văn võ thể kiêm nhiệm, Văn Cảnh Hạo đột nhiên hỏi câu , quả thực đưa một vấn đề khó xử.
Hoàng thượng khẽ cau mày, ánh mắt ôn hòa Văn Cảnh Hạo, trong lòng thầm suy nghĩ: Thiếu niên mắt , bất kể là văn tài võ nghệ, đều là bậc lương đống hiếm của Vân Thương quốc .
Thế là, Hoàng thượng từ từ mở lời : “Người tài xuất chúng như khanh, Trẫm đặc cách cho phép khanh, thể tham gia khoa khảo.”
Lời dứt, liền một vị quan viên , cúi : “Hoàng thượng, từ xưa đến nay, từng quan viên kiêm nhiệm văn võ, hành động e rằng trái với tổ chế.”
Hoàng thượng ánh mắt bình tĩnh vị quan viên , hỏi: “Khanh ở tuổi như y, liệu học thức như y ?”
Chưa đợi quan viên trả lời, Hoàng thượng chuyển ánh mắt sang các tướng lĩnh mặt, chỉ Văn Cảnh Hạo hỏi: “Các khanh ở tuổi như y, liệu dũng mãnh vô úy như y ?”
Một vị tướng lĩnh lớn tiếng : “Đừng là lúc trẻ, ngay cả bây giờ, thần cũng thể sánh bằng sự dũng mãnh của Trung Dũng Tướng quân!”
Các tướng lĩnh khác cũng nhao nhao phụ họa: “ ! ! Quả thực là hùng xuất thiếu niên!”
Hoàng thượng xong, thần sắc ung dung : “Bản lĩnh của y còn vượt xa các khanh. Dù y chuyên tâm văn, dốc lòng võ, đều chắc chắn thể phát sáng tỏa nhiệt cho Vân Thương quốc.”
Dừng một chút, Hoàng thượng tiếp: “Nói gì mà từ xưa đến nay tuân theo quy tắc cũ. xưa ban đầu còn như mao ẩm huyết, vì đổi thói quen ăn chín uống sôi? Thời đại đang đổi, nếu cứ một mực mặc thủ thành quy, quốc gia tiến bộ ?”
Vị quan viên Hoàng thượng cho còn lời nào để đáp, mặt đỏ bừng, đành lủi thủi xuống.
“Vậy nên, trẫm đặc biệt chuẩn phép Văn Cảnh Hạo, , bây giờ nên gọi là Trung Dũng Tướng quân , đặc chuẩn Trung Dũng Tướng quân tham gia khoa khảo.” Hoàng thượng nữa rõ.
Tiếp đó, Hoàng thượng đưa mắt Văn Cảnh Di, mỉm : “Văn Cảnh Di, tuy là phận nữ nhi, nhưng chiến trường khăn quắc thua đấng mày râu. Trẫm phong nàng là ‘Khăn Quắc Huyện chúa’, ban thưởng một phủ . Mong nàng cẩn ngôn thận hạnh, khắc thủ bổn phận, vì hoàng thất mà thêm phần rạng rỡ!”
Văn Cảnh Di lòng đầy vui sướng, vội vàng quỳ xuống tạ ơn: “Đa tạ Bệ hạ ân điển! Bệ hạ thánh minh!”
Sau đó, Hoàng thượng lượt ban thưởng và khen ngợi các tướng sĩ lập công khác.
Toàn bộ yến hội tràn ngập khí tưng bừng khác thường, cùng nâng chén, chúc mừng và bày tỏ lòng kính trọng đối với Hoàng thượng và những ban thưởng.
Tiệc khánh công kết thúc viên mãn, cung nữ bên cạnh Thái hậu vội vã chạy đến truyền lời: “Thái hậu lời mời Hạnh Lâm Quận chúa cùng hai và Chiến vương đến cung Thái hậu để gặp mặt.”
Bốn dám chậm trễ chút nào, lập tức theo cung nữ đến cung điện của Thái hậu.
Thái hậu đang giường, thấy bốn họ bước , mặt nở nụ hiền hậu, gọi: “Mấy đứa trẻ , cuối cùng cũng đến . Ai gia mong gặp các ngươi từ lâu.”
Thái hậu tiên đưa mắt Văn Cảnh Dư, dịu dàng : “Nha đầu Hạnh Lâm, những việc dũng chiến trường của ngươi, ai gia đều , quả thật là con dâu hiền của ai gia.”
Gò má Văn Cảnh Dư lập tức ửng đỏ, ngượng ngùng : “Thái hậu, thần nữ bây giờ vẫn là…”
Thái hậu ha ha : “Sắp sắp , đây chẳng là chuyện sớm muộn .”
Tiếp đó, Thái hậu Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di, khen ngợi : “Huynh các ngươi đều vô cùng xuất sắc, tuổi còn nhỏ mà tiền đồ như , ai gia quả nhiên lầm .”
Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di vội vàng cúi tạ ơn Thái hậu.
Cuối cùng Thái hậu mới Chiến vương, xót xa : “Tiêu nhi , chuyến xuất chinh chắc vất vả lắm . Hoàng thượng như ngươi, là phúc khí của , cũng là phúc khí của Vân Thương quốc .”
Chương: 286 Hạ Sính Lễ
Chiến vương cung kính đáp: “Mẫu hậu, nhi thần hổ thẹn dám nhận. Hoàng ngày thường đối với nhi thần quan tâm đủ điều, như cha như . Nhi thần vì Hoàng mà bảo vệ giang sơn tươi , đó là phận sự trong trách nhiệm.”
Thái hậu hài lòng gật đầu: “Các ngươi đều là những đứa trẻ , ai gia uổng công thương yêu các ngươi. Sau Vân Thương quốc , sẽ trông cậy các ngươi đó.”
Văn Cảnh Dư vẻ mặt kiên định : “Thái hậu yên tâm , chỉ cần chúng còn ở một ngày, nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ Vân Thương quốc.”
Thái hậu an ủi : “Hoàng gia mà con dâu như ngươi, đó là phúc khí tu mấy kiếp đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-hanh-ha-tat-ca-moi-nguoi-trong-lao-trach/chuong-285-phong-thuong.html.]
Nói xong, Thái hậu như chợt nhớ điều gì, : “ , ai gia gọi các ngươi đến, còn một chuyện quan trọng.”
Chiến vương vội vàng hỏi: “Mẫu hậu, là chuyện gì ạ?”
Thái hậu : “Trước khi các ngươi xuất chinh, chẳng để Khâm Thiên Giám tính toán ba ngày cưới để các ngươi lựa chọn ? Hai ngày cưới đầu tiên qua , ngày cuối cùng chính là một tháng .”
Nói đoạn, Thái hậu hiền từ hai , chân thành : “Khoảng thời gian sắp tới, các ngươi đừng bận tâm chuyện khác nữa, cứ an tâm mà chuẩn chuyện thành .”
Chiến vương xong, lộ vẻ khó xử: “Mẫu hậu, chuyện quá vội vàng ? Nhi thần vẫn còn một việc chuẩn thỏa đáng.”
Thái hậu trách móc : “Còn gì chuẩn xong? Những nghi thức cần thiết đây các ngươi đều thành , bây giờ chỉ còn thiếu bước hạ sính lễ thôi.”
Thái hậu vỗ vỗ tay Chiến vương, an ủi: “Ngươi yên tâm , khi các ngươi rời kinh thành xuất chinh, ai gia phái Hồng ma ma đến Chiến vương phủ , việc liên quan đến sính lễ đều thu xếp thỏa cả , chỉ chờ các ngươi trở về, sắp xếp mang sính lễ đến Quận chúa phủ thôi.”
Chiến vương lúc mới nhớ trở về hôm qua, kịp hỏi han những chuyện trong phủ, giờ phút Thái hậu , trong lòng lập tức an tâm.
Chiến vương đầu Văn Cảnh Dư, dịu dàng : “Vậy ngày mai sẽ đến Quận chúa phủ nạp trưng đưa sính lễ.”
Tiếp đó, Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di, hỏi: “Cảnh Hạo, Cảnh Di, các ngươi về chuyện ý kiến gì ?”
Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di , đồng thanh đáp: “Chúng đều lời đại tỷ.”
Kỳ thực trong lòng hai đều hiểu, đại tỷ vì chăm sóc họ, đến nay gần mười chín tuổi , cùng tuổi đa phần đều con cháu đầy đàn.
Giờ đây họ cũng quan chức và tước vị, thể độc đảm nhất diện, thể tiếp tục trì hoãn hôn sự của đại tỷ nữa.
Huống hồ, họ thật lòng hy vọng đại tỷ khi thành , thể sống một cuộc sống hạnh phúc an , cần vì họ mà bận tâm vất vả nữa.
Ngày hôm , trời còn sáng rõ, Chiến vương dẫn đội đưa sính lễ xuất phát.
Đoàn dài dằng dặc từ Chiến vương phủ uốn lượn tận đường phố, những gia đinh đầu mở đường ai nấy đều tinh thần phấn chấn, mặc đồng phục, thể hiện sự uy nghiêm của Chiến vương phủ.
Đoàn xuất hiện, thu hút ánh mắt của những dân dậy sớm.
Khi mặt trời dần lên, càng ngày càng nhiều vây quanh, chen chúc kín cả đường phố.
“Mau xem kìa, đây chính là sính lễ của Chiến vương dành cho Hạnh Lâm Quận chúa, cái khí thế thật sự là lớn đến đáng sợ!” Một hậu sinh trẻ tuổi duỗi dài cổ, mặt đầy kinh ngạc.
Một lão giả bên cạnh vuốt râu, gật đầu : “Chẳng , sống gần hết đời , cũng từng thấy sính lễ nào phong phú đến thế.”
Trong đoàn đưa sính lễ, nổi bật nhất kể đến hai mươi bốn gánh lụa là gấm vóc.
Mỗi gánh mở , đều thể thấy những tấm lụa là màu sắc tươi , chất liệu mềm mại, màu xanh hồ, màu hồng đào, màu trắng ngà… Trên đó thêu những hoa văn tinh xảo, mẫu đơn phú quý, mây lành, uyên ương hí thủy, từng đường kim mũi chỉ đều toát lên vẻ xa hoa tột cùng.
“Tấm lụa là sờ chắc mềm mượt bao, may thành xiêm y mặc , chẳng như tiên nữ .” Một cô bé mắt sáng rực, mặt đầy mơ ước.
“Nếu thể một thớt lụa , đời của cũng mãn nguyện .” Một phụ nhân bên cạnh nhịn cảm thán.
Ngay đó là mười sáu gánh khí cụ vàng bạc.
Những thỏi vàng chất đống như núi nhỏ, ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng, chói mắt đến mức thể mở to mắt.
Những bộ đồ ăn, chân nến bằng bạc, công nghệ tinh xảo, chạm khắc hoa văn tinh tế, mỗi món đều thể gọi là tác phẩm nghệ thuật.
“Cha ơi, những khí cụ vàng bạc , đủ cho một gia đình bình thường ăn tiêu mấy đời chứ.” Một hán t.ử há hốc mồm, mặt đầy chấn động.
“Ai bảo chứ, Chiến vương tay quả là rộng rãi, Hạnh Lâm Quận chúa đúng là phúc khí lớn.” Người khác phụ họa.
Lại mười gánh châu báu ngọc khí, càng khiến đám đông vây xem liên tục thốt lên tiếng kinh ngạc.
Vòng phỉ thúy trong suốt xanh biếc, như ẩn chứa một hồ nước trong.
Ngọc trai tròn trịa đầy đặn, tỏa ánh sáng dịu dàng.
Hồng ngọc, lam ngọc tươi sáng chói mắt, khảm những món trang sức tinh xảo, xa hoa đến cực điểm.
“Đeo những món châu báu , phố, nhất định sẽ thu hút ánh mắt của .” Một thiếu nữ trẻ tuổi ghen tỵ .
“Hừ, chẳng qua chỉ là một nha đầu nhà quê, cũng xứng đáng với sính lễ quý giá thế ?” Một nữ t.ử khác chua ngoa .
Ngoài những thứ , còn tám gánh cổ ngoạn quý hiếm, mỗi món đều là bảo vật giá trị liên thành.
Cũng như mười hai gánh các loại thực phẩm quý hiếm và danh tửu từ khắp nơi, từ mỹ tửu nho vùng Tây Vực cho đến sơn hào hải vị quý hiếm phương Nam, cái gì cũng .
Đội đưa sính lễ chậm rãi tiến về phía , tiếng kinh ngạc và bàn tán của bá tánh ngừng vang lên.
Cuối cùng, đoàn đến Hạnh Lâm Quận chúa phủ.
Quản gia đợi sẵn ở cửa, khi nghênh Chiến vương phủ, nghi thức xướng sính lễ đơn liền bắt đầu.
Quan xướng lễ giọng sang sảng, rõ ràng báo từng món sính lễ: “Lụa là gấm vóc hai mươi bốn gánh, mười thớt Vân Cẩm thượng đẳng, tám thớt Thục Cẩm, sáu thớt Tô Tú Cẩm Đoan…”
“Khí cụ vàng bạc mười sáu gánh, năm trăm thỏi vàng, mười cây kim như ý, hai bộ đồ ăn bạc, bốn chân nến bạc…”
“Châu báu ngọc khí mười gánh, năm chiếc vòng phỉ thúy, tám sợi dây chuyền ngọc trai, ba chiếc nhẫn hồng ngọc, hai đôi hoa tai lam ngọc…”
Mỗi khi xướng một món, xung quanh vang lên một tràng kinh ngạc và tiếng tặc lưỡi.
“Trời ơi, nhiều bảo vật đến thế, hôn sự thành công , Quận chúa phủ e rằng sẽ giàu nứt đố đổ vách mất thôi.”
“Đây là sính lễ, quả thực là một kho báu!”
Văn Cảnh Hạo và Văn Cảnh Di một bên, cảnh tượng tưng bừng mắt, Văn Cảnh Di kề sát Văn Cảnh Hạo, thì thầm: “Ca ca, đại tỷ đúng là gả vẻ vang , những sính lễ xem, cũng quá kinh , chắc khiến bao nhiêu ghen tỵ đến c.h.ế.t đây.”
“Phỉ phỉ phỉ!” Văn Cảnh Hạo vội vàng nhắc nhở, thần sắc nghiêm túc, “Hôm nay là ngày lành Vương gia đến đưa sính lễ cho đại tỷ, cái từ .”
Văn Cảnh Di chợt hiểu , vội vàng giơ tay nhẹ nhàng đ.á.n.h miệng mấy cái, đó hướng xuống đất phỉ phỉ mấy tiếng, lúc mới : “Ca ca sai , đều tại cái miệng thối giữ lời của .”
“Được , chú ý hơn nhiều. Ngươi nhớ, đại tỷ thể thu hoạch hạnh phúc, đó mới là điều chúng đáng vui mừng nhất.” Văn Cảnh Hạo mỉm .
“Ta .” Văn Cảnh Di ngoan ngoãn gật đầu.