Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 112: --- Thanh niên trong thôn ra ngoài làm công

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:57:54
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Việc vụ xuân xong, dân làng cũng sắp sửa ngoài.

 

Trước đó Trần Chí Hùng ngoài về, những lớn tuổi trong thôn thì ngoài nữa, nhưng một trẻ tuổi vẫn .

 

Mèo con Kute

Ăn sáng xong, Trần Tiểu và Trần Bình từ ngoài cửa bước , lưng đeo giỏ.

 

“Đợi một chút.” Nàng múc một gáo nước sân , khi trở về trong tay xách một cái giỏ và một cái làn.

 

Khóa cửa xong, ba chị em mới lên núi, vẫn như khi.

 

Cỏ gà và rau dại mọc tươi , nàng nhổ cả rễ ném giỏ.

 

Gà nếu lớn nhanh thì ăn nhiều cỏ. Buổi chiều trời nóng nàng đến, nên dứt khoát hái đầy một giỏ, để ở chỗ râm mát cũng héo quá, chiều vẫn thể cho ăn tiếp.

 

Trần Tiểu đeo giỏ đào rau dại, Trần Bình đeo giỏ đào cỏ gà, bận rộn một hồi lâu, giỏ đầy, làn đầy, củi cũng nhặt xong.

 

Đẩy củi từ núi xuống, ba mới cẩn thận xuống núi.

 

Một giỏ cỏ gà ướt khá nặng, nàng và Trần Bình mỗi nhặt một đống củi, Trần Tiểu dứt khoát cầm giúp làn của nàng.

 

Đi ngang qua bờ nước, Trần Nhị Lệ đang giặt quần áo, thấy bọn họ liền hỏi: “Chiều còn nữa ? Gọi một tiếng nhé.”

 

Dân làng nuôi gà giờ đều lên núi hái cỏ gà, , Trần Giao Giao lắc đầu: “Hôm nay đủ . Ngày mai ? Ăn sáng xong sẽ gọi .”

 

“Được, cứ gọi nhé.”

 

“Vậy bọn về đây.” Nàng một tiếng.

 

Trần Nhị Lệ chỉ gật đầu.

 

Rau dại đào về hái đem phơi ngay, trong nhà nia để phơi đồ, nàng nhà lấy một cái bao bố trải giữa sân, đặt rau hái lên phơi.

 

Một làn rau dại, trừ phần ăn hôm nay thì cũng phơi bao nhiêu, nhanh xong.

 

Lúc còn đến trưa, nàng xem mấy con gà.

 

Cỏ gà ném trong chuồng thấy ăn mấy, lẽ là đầu nên quen, đa gà đều ổ hoặc uống nước, chỉ con gầy nhất đang ăn. Nàng cũng bận tâm, liếc chậu nước, đất ướt một mảng, nước bên trong gỗ thấm xuống đất thì cũng là gà hất đổ.

 

Giờ ăn cơm vẻ sớm, nàng dứt khoát tháo chăn đệm giường phơi ở sân.

 

Ngưu Nhị ở đây, nước dùng trong nhà nàng hai ngày gánh một , mỗi hai chuyến, đủ dùng cho nàng.

 

Rau trong vườn ba ngày tưới nước, giờ đều vẻ héo úa, may mà thời gian còn sớm, nàng dứt khoát gánh thùng nước ngoài.

 

Giữa trưa tưới nước dễ nắng bốc , nàng đổ đầy lu nước múc thêm hai thùng. Lúc thời gian quá trưa, nàng mệt đến động đậy nổi, vốn định tắm rửa chăn đệm nhưng giờ cũng nhúc nhích nữa, cơm còn , vác chăn đệm trong sân về phòng ngủ luôn.

 

Chiều tỉnh dậy, Trần Tiểu sang chơi, thấy nàng tóc tai bù xù đang ghế đốt lửa còn chút kinh ngạc.

 

“Tỷ đang đun nước ?”

 

“Nấu cơm.”

 

“Sao sớm thế ăn cơm tối ?”

 

“Là cơm trưa đó. Ta vốn định tháo chăn đệm , tắm rửa sạch sẽ để chiều giặt, ai ngờ gánh mấy gánh nước mệt quá nên cơm trưa cũng ăn.”

 

Trần Tiểu một tiếng: “Vậy lát nữa tỷ bờ nước ?”

 

“Không nữa , mai tính. Ăn cơm xong sẽ đập đập chăn đệm tắm rửa.”

 

Trần Tiểu gật đầu: “Ngày mốt chợ ?”

 

“Cây con trong nhà thể bán chứ? Muội với Bình nhi bán ?”

 

“Trần Bình ý định đó, cứ để lâu nữa thì bén rễ, dễ đào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-112-thanh-nien-trong-thon-ra-ngoai-lam-cong.html.]

 

“Vậy dạo một chuyến , cũng bán đĩa và rau dại.”

 

Trần Tiểu suy nghĩ một lát: “Vậy bọn chiều mai đào nhé?”

 

“Ngày mốt bán thì chắc chắn chiều mai đào, sáng đào thì héo hết . À đúng , sáng mai lấy cho cái nón lá mới, cái của rách .”

 

“Muội .”

 

14_Trần Giao Giao một tay chống cằm chằm chằm : “Sau cũng gả gần một chút nhé, chút nỡ để gả xa.”

 

Trần Tiểu khẽ thành tiếng: “Chuyện nào thể chủ. Vả , trong thôn những cùng tuổi với thể gả thì cũng chỉ vài đó thôi, nhà nghèo thì thôi , đằng ngày nào trong nhà cũng ầm ĩ gà bay ch.ó sủa, gả qua đó chẳng chịu tội ?”

 

“Cũng đúng là .” Nàng thở dài.

 

Trước đây khá phiền , giờ nghĩ đến việc gả , Trần Giao Giao vô cùng nỡ.

 

Ăn cháo xong, nàng đổ nước ủ ấm tìm một cây gậy gỗ để đập chăn bông.

 

Chiếc chăn phơi tỏa mùi nắng và mùi đất. Trần Tiểu bê ghế xa một chút: “Mặt giày của tỷ khi nào mới xong?”

 

“Không vội. Áo của xong ?”

 

“Xong , thêu thêm vài bông hoa nữa.”

 

“Đủ đó, là hoa tiên t.ử mà thêu nhiều thế.”

 

Trần Tiểu : “Đã lâu mặc quần áo mới, cho nó một chút, sợ năm sẽ chật, còn cố ý lớn hơn một chút.”

 

“Vậy tranh thủ mặc , thì quần áo mới cũng sẽ thành quần áo cũ mất thôi.” Nàng trêu chọc.

 

Trần Tiểu sờ bộ quần áo mới, vẻ mặt đầy trân trọng: “Quần áo mới đương nhiên để dành mà mặc chứ.”

 

“Ngươi cứ thêu lớn một chút, đến lúc đó xong chật thì phí công, vả … ngươi thêu như tiên nữ hoa , giờ mặc đợi hai năm nữa e là cũng chẳng mặc đường .”

 

“Ngươi bây giờ tuổi còn nhỏ, mặc đồ hoa hoè một chút trông mới .”

 

Trần Tiểu nghĩ thấy cũng , liền đáp: “Vậy đợi ngày mốt chợ thì sẽ mặc.”

 

“Được.” Nàng đáp một tiếng, đó ném cây gậy xuống, trở nhà bếp.

 

“Ngươi giúp kéo cổ áo xuống một chút.” Tro thảo mộc dính nước biến thành nước đen, vương lên cổ áo phía trông lem luốc thật là bẩn thỉu.

 

Trần Tiểu giúp nàng kéo xuống, một lúc múc một gáo nước dội thẳng từ đầu nàng xuống.

 

Nàng kịp phòng , nước tro thảo mộc xông mắt, lập tức đau đến nhảy dựng, cả đầu chui thẳng cái thùng bên cạnh.

 

Trần Tiểu giật : “Sao ?”

 

“Vào mắt .” Nàng rửa một lúc, dùng nước sạch rửa thêm hai nữa mới cảm thấy đỡ hơn, nhưng cảm giác khô rát trong mắt vẫn còn.

 

Thấy mắt nàng đỏ hoe, Trần Tiểu cũng sợ hãi.

 

Nàng an ủi: “Không , nhắm mắt chậm, lát nữa sẽ đỡ thôi.”

 

Dùng khăn vải bọc tóc , nàng mới bưng chậu nước nhà.

 

Khăn vải thấm nước mấy, bọc tóc nhanh ướt sũng, nàng dùng trâm cài tóc vấn tóc lên, sức chà xát.

 

Loay hoay một lúc mặt trời cũng lặn, nàng tưới nước cho vườn rau, tiện thể nhổ ít cỏ.

 

Chiều ăn muộn, tối nàng nấu cơm nữa.

 

Bận rộn xong xuôi vườn rau liền chặn cửa về phòng ngủ.

 

 

Loading...