Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 128: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:58:11
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần Tam Mượn Xe

 

Ngày tháng cứ thế trôi qua. Sáng sớm tinh mơ, Trần Tiểu vác giỏ gọi nàng lên núi, miệng ngừng lẩm bẩm: "Hôm nay về sớm nấu nội tạng. Đệ lâu lắm ăn..."

 

"Biết ." Trần Giao Giao lời đàm tiếu cho phiền lòng.

 

Sắp thu , đồng ruộng xanh mướt một màu, lúa trổ cao lớn mập mạp, bông lúa cũng to. Nhìn qua là một năm bội thu hiếm thấy.

 

Dưới chân núi gặp hai con Phương Tiểu Đào đang đào rau dại, Trần Giao Giao mỉm gọi một tiếng: "Phương thím."

 

Phương Tiểu Đào đầu nàng một cái, một cách ý nhị: "Giao Giao, Tiểu Tiểu..."

 

"Giờ rau dại già hết ?"

 

" là già , đào một ít về nấu cháo ăn."

 

Nàng gật đầu hỏi: "Tiểu Cốc đang trông trẻ con ?"

 

"Phải." Phương Tiểu Đào càng thêm ngượng nghịu: "Ta cho nó ăn cơm xong mới đây."

 

"Thật khó thím ." Đứa trẻ mới sinh vốn yếu ớt, huống hồ đứa bé đó còn bỏ ven đường một đêm. Nghe đêm đầu tiên mang về bệnh, Phương Tiểu Đào còn đưa nó gặp lão lang trung ở thôn bên cạnh...

 

Phương Tiểu Đào lắc đầu: "Ta cũng tìm một bầu bạn cho , đứa bé đó cũng đáng thương, cứ coi như là tích đức ."

 

"Thím cứu nó dù cũng là sự thật." Nàng xong, chỉ tay lên núi: "Chúng đào cỏ gà đây."

 

"Đi ." Phương Tiểu Đào gật đầu.

 

Cỏ gà lúc đa phần kết hạt, cũng già, một cây cỏ gà cao đến nửa . Chẳng tốn mấy công sức, họ đào đầy giỏ.

 

Trần Giao Giao tìm một chỗ rau dại non một chút để đào, đào thêm hành dại.

 

"Các muối hành ?"

 

"Muối , tối qua và Trần Bình đến tận khuya."

 

"Vậy hôm nay vẫn dậy sớm thế?"

 

"Về sớm nấu cơm ăn." Nàng lẩm bẩm nhỏ một câu.

 

Trần Giao Giao nghi ngờ nàng vì thèm chút nội tạng mà ngủ ngon. Đào thêm một lát, nàng dậy gọi: "Đi thôi, về nấu cơm."

 

Trần Tiểu vội vàng dậy, mật kéo cánh tay nàng, hỏi: "Đại tỷ, chiều nay tỷ định gì?"

 

"May đôi giày cho Ngưu Nhị hứa từ . Mấy phiên chợ buôn bán , tạm thời nữa."

 

"Đệ còn bán đồ thêu." Trần Tiểu vẻ vui: "Giỏ rá gì đó cũng bán."

 

"Chủ yếu là cũng chẳng gì để bán. Nhân mấy ngày đan thêm một ít, đợi đến Tết bán cũng như thôi."

 

, chiều việc gì thì qua đây , giúp một tay, hai cũng nhanh."

 

"Được thôi, đôi giày đó của tỷ cuối cùng cũng chịu , bao lâu thấy tỷ động tay ."

 

"Cứ bận việc việc , nhớ . Nhân mấy ngày luôn , kẻo quên mất..."

 

Xuống núi, từ xa thấy Trần Tam và vài đang gánh giỏ xúc đất. Thấy các nàng, Trần Tam liền gọi một tiếng.

 

Trần Giao Giao đáp lời, bước đến hỏi: "Có chuyện gì ?"

 

"Nhà ngươi cho mượn xe một chút, đất xây nhà đủ dùng ."

 

"Được thôi." Nàng đáp lời: "Lát nữa ngươi qua lấy."

 

Đi xa , Trần Tiểu nhắc nhở: "Nếu họ dùng hỏng thì ? Sắp thu hoạch lúa , vạn nhất hỏng, tỷ phu về muộn, chúng chẳng cái mà dùng ..."

 

"Lát nữa sẽ nhắc nhủ họ cẩn thận một chút, Trần Tam mở miệng , cũng tiện từ chối."

 

Trần Tiểu về nhà, Trần Giao Giao vác giỏ đặt trong kho củi, tránh nắng héo.

Mèo con Kute

 

Các nàng về sớm, giờ trong chuồng gà vẫn trứng, cỏ gà sáng đổ cũng ăn hết. Nàng bếp múc một gáo nước đổ , lúc đang rửa mặt thì thấy Trần Tam đến.

 

Xe ở trong kho củi phía hậu viện, nàng dẫn Trần Tam qua, dặn dò: "Cẩn thận mà dùng, đừng hỏng đấy."

 

"Yên tâm." Trần Tam kéo xe .

 

Đợi , Trần Giao Giao rửa sạch nội tạng hai bằng nước trong. Vừa cho nồi định luộc thì thấy Trần Tiểu và Trần Bình đến.

 

Trần Tiểu tay xách nửa giỏ hành dại. Trần Bình bếp một cái, thấy việc gì thì cũng xuống nhặt hành dại.

 

Nàng cũng xách nửa giỏ đào qua đó, hậu viện lấy mấy khúc củi lớn nhét một khúc bếp lò, mới bưng ghế đẩu nhỏ xuống nhặt.

 

"Ta nhớ trong nhà lọ thừa, cỡ lọ dưa muối , cho mượn một cái."

 

"Được, chiều lấy cho tỷ." Nói xong hỏi: "Tỷ mượn lọ gì?"

 

"Muối hành dại, nhân lúc núi còn nhiều thì muối thêm một ít, để dành mùa đông nấu cháo."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-128.html.]

 

"Muối nhiều thế gì? Tốn muối lắm."

 

"Muối xong thì bỏ một lọ khác để ăn, dùng nước muối cũ để muối thêm một lọ nữa, nhiều nhất cũng chỉ cho thêm hai nắm muối , đáng kể. Dù ngày thường chúng cũng ăn ít muối, tính cũng chẳng tốn bao nhiêu."

 

"Ngưu Nhị ăn khỏe, hành muối chút căn bản đủ, mấy ngày nay cũng ăn ít ."

 

Trần Bình cũng bật : "Vậy thì đúng là muối thêm một ít."

 

Thật hành trồng cũng thể muối, nhưng nàng đào, như năm hành mọc sẽ to và lớn hơn, ăn cũng ngon hơn.

 

Nội tạng trong nồi luộc sôi sùng sục, nàng thêm củi, ngoài thì thấy một cái đầu đang ngó nghiêng ở cửa.

 

Là Ngưu Vĩ.

 

Mùi nội tạng luộc chín dễ chịu cho lắm, nhưng cũng thể ngửi thấy mùi thịt.

 

Chắc hẳn ngửi thấy mùi mà tới.

 

Trần Giao Giao ghét đến c.h.ế.t nhà họ Ngưu, cũng chẳng thèm để ý, ai ngờ tự .

 

Trần Tiểu đầu hung dữ quát : "Ngươi ?"

 

Ngưu Vĩ ngó bếp một cái: "Các ngươi đang nấu gì ?"

 

"Liên quan gì đến ngươi?" Nàng mắng chút khách khí, dậy túm cổ áo trực tiếp đẩy khỏi sân, còn quên cảnh cáo: "Đừng mặt dày vô sỉ như , ."

 

Trần Tam Thịnh chạy hai bước cũng nàng dọa sợ.

 

Trần Tiểu đầu bắt đầu hung dữ với : "Ngươi ?"

 

Trần Tam Thịnh ngớ : "Ta tìm Giao Giao tỷ."

 

"Ta mắng ngươi, ngươi run rẩy cái gì?" Nàng đầu sân.

 

Ngưu Vĩ trong một cái . Trần Tam Thịnh từ bên ngoài , tiên chạy bếp một cái, chút vui vẻ : "Nương các tỷ đang nấu nội tạng ?"

 

"Có ăn ?"

 

"Có." Trần Tam Thịnh gật đầu.

 

Nội tạng luộc xong nàng cho qua nước lạnh một lượt, mới thái thành miếng cho nồi xào. Trần Tiểu tự giác rửa một bó hành lớn, thái thành khúc cho bát để sẵn.

 

Ruột nội tạng mỡ và nước, nàng trực tiếp ném cục muối đảo đều, đổ thêm nửa bát nước nhỏ , dùng lửa còn đun nhỏ lửa một lát. Đợi cục muối tan hết, nàng mới đổ hành đảo vài cái múc .

 

Giờ đúng lúc bữa trưa, nàng múc nội tạng xào xong chậu thì thấy Vương Tiểu Phương ôm Trần Kỳ Nguyên .

 

Vẻ vui mặt Trần Tiểu gần như tràn ngoài, nàng dậy bếp, mặt kéo dài lời nào.

 

Nàng cũng vui, nhưng nàng so đo với loại lão thái thái , bởi vì nàng , nếu thật sự kể tỉ mỉ , những tật nhỏ nhặt của Vương Tiểu Phương thì đa trong thôn đều , cũng là loại khiến thể nhẫn nhịn, đơn thuần chỉ là chút khiến nàng phiền lòng mà thôi.

 

"Ăn một chút ?" Nàng bưng chậu hỏi.

 

"Đây là món gì ?"

 

"Nội tạng heo."

 

Trần Tam Thịnh vươn tay kéo kéo bàn tay nhỏ của Trần Kỳ Nguyên, ngẩng đầu hỏi : "Đệ ăn ?"

 

Trần Kỳ Nguyên đương nhiên thể ăn , chằm chằm hồi lâu, chỉ khà khà.

 

"Nãi nãi ăn ?" Trần Bình cũng hỏi bà.

 

Vương Tiểu Phương một cái, màu sắc thì khá , trông cũng thơm, nhưng ngửi thì quá nặng mùi. Do dự một lát, bà vẫn lắc đầu, khi ngoài thì hỏi Trần Tam Thịnh: "Con ăn ở đây ?"

 

Trần Bình dậy: "Con về nhà ăn."

 

Trần Giao Giao chút nghi hoặc, đợi mới hỏi: "Hắn ?"

 

"Không ." Trần Tiểu nóng lòng cầm đũa gắp một miếng bỏ miệng.

 

Món lò còn nóng, nàng nhét quá nhiều, miệng bỏng mà phun .

 

Trần Giao Giao liếc một cái, nhíu mày: "Đệ thể đừng ghê tởm như ?"

 

"Đệ phun bàn chứ phun chậu..." Nàng , vai vẫn bất giác rụt .

 

Trần Giao Giao lười biếng chẳng thèm để ý đến nàng , gắp một đũa ăn.

 

" mùi khá nồng, nhưng vẫn ăn ."

 

"Thơm ngon." Trần Bình gắp thêm miếng đến miếng khác: "Giá như hôm qua dùng đất rửa sớm hơn lẽ hỏng."

 

"Tạm bợ ăn , dù cũng là miếng thịt."

 

Nàng nấu cháo cũng bánh, ba cứ thế ăn hết sạch một chậu.

 

 

Loading...