Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 129: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:58:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tề Minh Châu Bị Đánh

 

Ăn cơm xong, gà trong hậu viện cũng đẻ trứng . Trần Tiểu hậu viện lấy , vẫn là hai quả.

 

Nàng chỉ cái tủ sát tường: "Đệ bỏ đó , tầng cùng ."

 

Trần Tiểu kéo cửa tủ , bên trong mười mấy quả . Nàng chút nghi hoặc: "Đại tỷ ăn quả nào ?"

 

"Cứ để đó , mấy hôm nữa bán. Đợi gần mùa thu hoạch lúa tích trữ thêm đồ ăn, Ngưu Nhị chắc gầy một vòng , đến lúc đó sẽ tẩm bổ cho thật ."

 

"Tỷ thỉnh thoảng ăn một quả cũng ."

 

"Thèm thì sẽ ăn thôi." Nàng đổ nước cám chậu ngoài.

 

Trần Tiểu dậy, thấy trong tủ phía đặt mấy vò và lu, nàng vươn tay mở thoáng qua, phát hiện bên trong là tóp mỡ và mỡ heo.

 

Trong vò tóp mỡ còn mấy cục muối hột lớn, chắc là sợ hỏng.

 

Tiếng bước chân vang lên ở sân viện, nàng đầu hỏi: “Đại tỷ, mỡ tóp của tỷ ăn ?”

 

“Để dành đến mùa thu hoạch thì ăn, giờ việc nặng nhọc, ăn sơ sài chút là .”

 

“Tỷ đang đợi rể ?”

 

.” Nàng chút do dự mà thừa nhận, hai sống chung thì luôn nghĩ đến , nàng thấy vấn đề gì.

 

Nàng đưa tay đóng cửa tủ bếp, dùng giẻ lau sạch cái chậu, rửa hành dại để ráo nước. Dọn dẹp xong, nàng mới sang Trần Tiểu: “Muội về phòng ngủ vẫn ngủ cùng ?”

 

“Về phòng. Chiều nay còn mang vò cho tỷ nữa.”

 

Nàng ăn chậm, Trần Bình về đợi nàng.

 

Trần Giao Giao tiễn ngoài chẹn cửa viện .

 

Buổi chiều, trong nhà trưởng thôn vọng tiếng chuyện lớn. Nàng mở cửa viện thấy Tề Minh Châu xách một giỏ rau ngang qua.

 

Nàng ném một nửa rau gà trong giỏ đổ nước . Nhìn lên trời xa xa thấy mây đen giăng kín, chắc là sắp mưa .

 

Nàng lật những đế giày giặt và giày ép giường , định cắt thì phía tiếng bước chân. Quay đầu , nàng phát hiện là Tề Minh Châu qua.

 

“Đến nhà trưởng thôn ?”

 

“Đến đưa chút rau thôi.” Nàng thuận thế bước , xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh, chăm chú công việc tay nàng.

 

Nàng cũng gì, cứ như đến thăm nhà .

 

Trần Giao Giao cắt giày xuống, đó bắt đầu dùng kim chỉ khâu mép.

 

Hai trò chuyện lửng lơ, cho đến khi Tôn Hồng Xuân xách giỏ ngang qua, nàng cửa một lời mà vặn tai Tề Minh Châu, miệng la mắng: “Ngươi là đồ c.h.ế.t tiệt , trời sắp mưa mà cũng nhổ chút rau cho gà, đồ vô dụng…”

 

Tề Minh Châu vặn đến đỏ bừng cả tai, mím chặt môi trông vô cùng khó xử, miệng vẫn ngừng đáp: “Nương, con , con ngay đây…”

 

Tôn Hồng Xuân giơ chân đá bắp chân nàng một cái, c.h.ử.i rủa: “Đồ phá của nhà ngươi, ngươi c.h.ế.t quách …” Vừa dùng sức vặn mạnh hơn.

 

Nàng mà nhíu mày, may mà Tôn Hồng Xuân cũng mắng xong, nàng dùng chân đá cái giỏ đất, vươn tay đẩy Tề Minh Châu: “Nhanh , gà còn đáng giá hơn ngươi nhiều…” Nói xong liền xách giỏ mất.

 

Mắt Tề Minh Châu đỏ hoe, chỗ vành tai vặn đến chảy máu. Lượng m.á.u nhiều, nhưng nàng đoán chắc là đau, nhất thời càng thêm đồng cảm.

 

Nàng lấy chiếc khăn tay trong n.g.ự.c giúp Tề Minh Châu cầm máu, thấy vết thương phía vành tai nàng , nhất thời cũng nên lời, mãi một lúc lâu mới : “Muội nhanh , lát nữa trời sẽ mưa thật đấy.”

 

Tề Minh Châu gì, xách giỏ lên bỏ .

 

Nàng thở dài một tiếng, ngoài việc đau lòng cũng chẳng còn cách nào khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-129.html.]

 

Trần Tiểu đến muộn, nàng khâu xong gần nửa giày.

 

“Sao đến muộn ?” Nàng thuận miệng hỏi một câu.

 

“Đang muối hành dại. Đi nửa đường về lấy vò.”

 

Trần Tiểu đưa cái vò cho nàng: “Đã rửa sạch , cũng lau khô , tỷ cứ cho .”

 

“Được.” Nàng ôm vò bếp, gắp hết hành dại muối đó cho .

 

Đổ một nửa nước muối trong vò , nhét hành dại mới đào , rưới nước muối lên , cho thêm mấy cục muối hột lớn .

 

Trần Tiểu kim chỉ thạo, nàng muối rau xong thì thấy khá nhiều , mũi kim còn khít hơn cả những mũi nàng tỉ mỉ khâu.

 

Mèo con Kute

“Mũi kim khít sẽ chắc hơn, bền hơn.”

 

“Ta .” Nàng bất đắc dĩ: “Chỉ là tay chút lời.”

 

Trần Tiểu một cái: “Đại tỷ ngày xưa quần áo cũng lắm mà.”

 

“Chắc là , nên nữa thì …”

 

“Tỷ đấy, chỉ cần khít hơn chút nữa là .”

 

“Biết .” Nàng miệng đáp lời, cũng theo mà trở nên tỉ mỉ hơn.

 

Mây đen kéo đến nhanh, chốc lát bay đến đỉnh đầu bọn họ.

 

Kèm theo một tiếng sấm khô, Trần Tiểu cũng dậy: “Ta nhà xí.” Nói liền chạy về hậu viện.

 

Mưa rơi nhanh, từ hậu viện chạy đến cửa sân thì mặt đất ướt sũng.

 

Nàng đưa tay sờ sờ đầu , còn khá vui vẻ: “Mưa to chút thì cần tưới rau trong vườn nữa .”

 

“Chỉ mong mưa to chút.” Lúa ruộng lúc đang là lúc kết hạt, nếu trời mưa trong thời gian dài, thể sẽ khô héo.

 

Vì là mưa dông, mưa to, những việc ở nhà trưởng thôn cũng ngừng tay, đội mưa lác đác về nhà.

 

Trần Chấn Cường chạy đến, thấy hai tỷ họ đang ở mái hiên, liền giục: “Vào nhà , mưa lớn, lát nữa quần áo ướt hết bây giờ.” Còn đợi nàng mở miệng, ông vội vàng chạy .

 

Trần Tiểu thấy nàng cứ ngoài, chút hiểu: “Tỷ đang ?”

 

“Minh Châu nhổ rau gà mà vẫn về.” Nghĩ đến tai của nàng , Trần Giao Giao một nữa kinh ngạc sự tàn nhẫn của Tôn Hồng Xuân.

 

Nếu vành tai nàng chảy máu, nàng phía vết sẹo dày đến thế, còn tưởng Tôn Hồng Xuân chỉ lời khó chút thôi.

 

“Chắc là mưa .” Trần Tiểu để tâm: “Đường gần thế , dù cũng lạc .”

 

Lúc mưa lớn, gió thổi mang theo lạnh, mái hiên nơi họ cũng mưa ướt gần hết.

 

Khoảng cách từ cửa đến nhà xa, nàng gọi Trần Tiểu bên cạnh một tiếng: “Về nhà thôi, lạnh quá.”

 

“Lúc mưa lớn, chạy qua là ướt sũng hết đó.”

 

“Vậy nhà đây, cứ đó.” Nàng dậy lấy hết dũng khí xông mưa, còn chạy hai bước thì chân trượt ngã ngay xuống đất, m.ô.n.g đúng vũng nước, văng tung tóe lên Trần Tiểu.

 

Nàng kịp để tâm đến chỗ m.ô.n.g đang đau, bò dậy chạy vội về nhà.

 

Trần Tiểu chằm chằm, lâu cũng chạy , vẻ mặt u oán: “Tỷ chạy thì chạy , còn văng nước lên nữa…”

 

“…Đều là của .” Nàng thật thà .

 

 

Loading...