Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 139: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:58:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

--- Tuyết rơi ngã một cú ---

 

Tối nấu quá nhiều, cuối cùng hai chỉ ăn hết dưa chuột và cải trắng, canh và thịt gà còn thể ăn thêm một bữa nữa.

 

Tuyết nhỏ rơi suốt cả ngày, tối cuối cùng cũng rơi dày hạt.

 

Người Ngưu Nhị nóng như một cái lò sưởi, Trần Giao Giao đặc biệt thích, cả cuộn tròn trong lòng , buồn ngủ đến mức mí mắt run rẩy.

 

Ngưu Nhị đưa tay ném một khúc củi chậu than, đó ôm chặt nàng hơn.

 

Tuyết rơi suốt đêm, sáng dậy sân và cửa phủ một lớp dày đặc.

 

Ngưu Nhị ở ngoài quét tuyết, Trần Giao Giao tiên đốt bếp nấu cháo, đó mới bưng chậu than sân đổ tro.

 

Nửa rổ trứng gà gầm tủ bếp đông thành cục băng, nàng lấy vài quả , còn đều cất kho lương thực.

 

Hôm nay trời quá lạnh, nàng kiếm cỏ cho gà, mà múc hai bát cám lớn đổ , kéo một nắm cỏ khô mới của năm nay ném ổ thỏ.

 

Nàng cũng bịt kín chỗ thông gió ở phía bên lồng thỏ, chỉ để một khe hở nhỏ.

 

Làm xong trở về bếp thì thấy Ngưu Nhị rửa mặt xong bếp sưởi ấm .

 

Tuyết vẫn đang rơi, nàng chỉ một vòng quanh sân đầu phủ một lớp tuyết mỏng.

 

Ngưu Nhị mở vung nồi múc cháo, nàng lấy bát gắp một đũa hành dại.

 

Mới hơn một tháng, một vại vơi hơn nửa.

 

"Nếu thêm vại thì quá, thể muối thêm nhiều nữa."

 

"Nhà chú hai , đến lúc đó sẽ mang vài cái sang."

 

"...Vại nhà chú hai cũng đều công dụng cả mà."

 

"Không , nhà chú hai nhiều, lúc khi chuyển đến, họ bảo mang về, nhưng mang."

 

"Thì ." Nàng : "Vậy mang nhiều cái hơn , sang năm sẽ muối thêm nhiều nữa, ăn với cháo thơm lắm."

 

"Được." Hắn gật đầu đáp, : "Ăn cơm xong sẽ gánh nước, dọn dẹp củi trong sân, đợi trời tạnh thì sẽ kéo bán."

 

"Vẫn là trấn ?"

 

"Đi chợ bán, ở trấn năm nay kịp hỏi, chuyến đầu tiên cứ chợ. Tiệm bánh bao bên đó đưa hàng , vội."

 

"Ta cùng , giúp đẩy xe."

 

"Không cần, cũng nặng ." Ngưu Nhị lắc đầu: "Trước đây là vì trả nợ nên một ngày đưa mấy chuyến, bây giờ chỉ đưa một chuyến, chợ bán theo bó, một xe cũng thể bán hơn trăm đồng tiền đồng."

 

"Hai thì luôn nhẹ nhàng hơn." Nàng vẻ mặt tán thành: "Ta ở nhà cũng việc gì , chúng sớm về sớm là ."

 

"Được." Ngưu Nhị từ chối nữa.

 

Cây cối chặt về phơi trong sân lâu cũng gần như khô , Ngưu Nhị vung rìu bổ củi, nàng ôm chất sân .

 

Hai đội nón, bận rộn cũng cảm thấy lạnh.

Mèo con Kute

 

Trần Tam Thịnh từ ngoài bước , mặc chiếc áo bông cồng kềnh, má đỏ ửng vì lạnh.

 

Trần Giao Giao vẫy tay gọi , áp bàn tay lạnh nhưng đó sưởi ấm , hỏi: "Mẹ con đang ?"

 

"Đi xem em bé ."

 

"Trần Hưng ?"

 

Hắn gật đầu: "Em bé một chút cũng ngoan, cứ mãi, ồn ào lắm, bảo con ngoài chơi."

 

Trần Giao Giao lời của chọc , cố ý hỏi: "Vậy con thấy Kỳ Nguyên ngoan ?"

 

"Ngoan ạ."

 

Ngưu Nhị cũng dừng tay , đưa tay xoa xoa lớp tuyết đầu : "Về nhà , kẻo bệnh đấy."

 

Trần Tam Thịnh đáp một tiếng chạy nhanh .

 

Dưới đất tuyết, trơn trượt lắm, Trần Giao Giao vội vàng gọi : "Đừng chạy, cẩn thận ngã đấy."

 

Hắn đáp một tiếng, nhưng chạy mất hút.

 

Trưa nay hâm canh gà tối qua thái thêm một cây cải trắng nấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-139.html.]

 

Thịt gà còn mấy miếng, họ chia ăn hết, cuối cùng uống cạn cả canh.

 

Ngưu Nhị quét một con đường trong sân, đợi nàng dọn dẹp xong thì cùng về nhà.

 

Chậu than cháy mạnh, căn phòng nhỏ nên cũng khá ấm áp.

 

Ngưu Nhị lên giường, nghiêng mắt nàng: "Lên đây ngủ một lát ."

 

Trần Giao Giao ném một khúc củi chậu, đó lên giường .

 

Chiều ngủ dậy sân phủ một lớp tuyết mới, cây cối đều che lấp.

 

Trần Giao Giao nhà xí, chân đặt xuống tuyết trong sân thì trượt ngã ngay, mặt đất đóng băng cứng ngắc, cú ngã khiến nàng mặt tái mét.

 

Ngưu Nhị vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi: "Thế nào ?"

 

"Đau." Trần Giao Giao đưa tay sờ một cái, đất mấy mẩu gỗ nhỏ bật từ , nãy ngã xuống xương sườn bên cấn đó, đau dữ dội.

 

"Vào nhà xem cho."

 

Nàng mặt già đỏ bừng, xua tay: "Không , dăm gỗ cấn thôi, từ từ sẽ đỡ."

 

Ngưu Nhị gì, đỡ nàng lên giường hai lời liền lột quần áo nàng .

 

Trần Giao Giao đỏ mặt, nhỏ giọng : "Thật sự ."

 

"Bầm tím ." Ngưu Nhị ngẩng đầu nàng, trong mắt ẩn chứa nụ rõ: "Nàng cứ ở yên đó , tự ."

 

"Sân còn củi, thật để lát nữa cũng , bây giờ đất trơn trượt, là đừng vội."

 

"Không ." Ngưu Nhị xoay cửa: "Ta quen , sẽ ngã ."

 

Trần Giao Giao gì nữa, xuống giường chiếc ghế đẩu nhỏ, một tay vẫn nhẹ nhàng xoa xoa chỗ đau.

 

Bị bầm tím , nhưng cũng chỉ lúc ngã đau chịu nổi, đỡ một lát thì hơn nhiều.

 

Nàng dậy khỏi nhà, nhặt củi đất gom ôm sân .

 

Ngưu Nhị thấy nàng gì bất thường cũng gì.

 

Tuyết rơi đến tối thì tạnh, trời vẫn lạnh, Trần Giao Giao bếp xào một nồi cải trắng dưa chuột, nấu chút cháo trắng.

 

Nàng cho rau dại , nấu thanh đạm một chút.

 

Trong nhà từ mùa thu hoạch ăn uống vẫn luôn khá , mỡ heo, đồ chiên xào gì cũng gần hết .

 

Nghĩ đến tới chợ, nàng đề nghị: "Mua chút mỡ lá , nhà cũng hết dầu ."

 

"Cũng ." Ngưu Nhị vùi đầu ăn cơm: "Năm nay mua thịt heo ?"

 

"Chàng ăn ?" Trần Giao Giao liếc một cái, vui : "Đừng 'cũng ' nữa."

 

Ngưu Nhị bật trầm thấp: "Mua hai cân , cho rau ăn ngon."

 

"Được, đến lúc đó thái thành miếng nhỏ chiên lên, khi xào rau thì cho một chút , để chút hương vị thịt cá."

 

Nàng đăm đắm Ngưu Nhị một lát, : “Ngươi dạo mập lên , trông mặt còn tròn nữa.”

 

“Ăn nhiều mà, đây khi phân gia, Ngô Xuân Hoa nỡ cho ăn mấy, nhưng khi ngoài kiếm tiền thì ăn uống khá , lúc đói sẽ cách vài hôm quán mua một cái bánh, ăn một bát mì.”

 

“Vậy thì ngươi cũng chẳng quá ngây ngô.” Trần Giao Giao bật : “Bây giờ còn nợ nần gì nữa, kiếm đều là của chúng , ngoài đói thì cứ ăn , cơ thể khỏe mạnh mới kiếm tiền chứ.”

 

“Trong nhà cần mua thêm đất.”

 

“Ba mẫu đất cũng đủ cho chúng ăn .”

 

Ngưu Nhị lắc đầu: “Sau con cái, ba mẫu đất quá chật vật, chẳng lẽ để các nàng theo chịu đói .”

 

“Đó đều là chuyện .” Nàng chút bất lực: “Năm trong nhà nuôi thêm vài con gà nữa, chỉ bán trứng thôi cũng kiếm ít, ngươi hai trở về gầy hơn nhiều, ngươi cũng chỉ ỷ còn trẻ, vài năm nữa mà hao tổn quá mức mới bồi bổ thì muộn.”

 

Thấy hé răng, Trần Giao Giao cũng nổi giận, quát: “Ngươi tự đến đổ bệnh để hầu hạ ngươi ?”

 

Ngưu Nhị một tiếng, vẫn : “Biết , sẽ ngày đó .”

 

“Chuyện ngươi ?”

 

Thấy nàng thật sự tức giận, Ngưu Nhị lúc mới chỉnh sắc mặt: “Biết , sẽ ăn uống đàng hoàng.”

 

 

Loading...