Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 145: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:58:28
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tuyết rơi, chuẩn Trình gia

 

Bận rộn lâu, nàng đang định nấu nội tạng thì Ngưu Nhị trở về.

 

Trần Giao Giao bước tới bỏ ngưỡng cửa , đợi nhà mới hỏi: “Ngươi đói ?”

 

“Không đói.” Ngưu Nhị ngửi thấy mùi thơm trong sân, hỏi: “Ngươi đang xào thịt ?”

 

“Xào xong , giờ đang luộc nội tạng, buổi trưa rán tóp mỡ còn xào cải trắng nữa, nếu ngươi đói thì ăn chút .”

 

“Không đói.” Hắn tháo túi lương khô buộc tay kéo xuống đưa cho nàng: “Bánh màn thầu cũng ăn hết.”

 

Trần Giao Giao đưa tay sờ thấy còn một cái liền càng kinh ngạc: “Ngươi thường ngày bao nhiêu cũng ăn hết ?”

 

“Không đói lắm nên ăn.” Hắn đưa thịt lợn mua tới: “Mua nhiều quá, đây là ba cân.”

 

“Được.” Nàng đón lấy kho lương thực: “Ngươi cứ để xe đó nghỉ ngơi một chút.”

 

Ngưu Nhị kéo xe hậu viện, rửa tay sạch sẽ mới bếp xuống.

 

Nội tạng mới cho nồi, nước còn sôi, Ngưu Nhị bếp lò nghỉ ngơi một lát dậy : “Ta bổ củi.”

 

Củi trong sân còn khá nhiều bổ, nếu đem bán hết thì ước chừng chất bảy tám xe.

 

Trần Giao Giao ném một khúc củi to bếp lò, đó cũng theo sân.

 

Ngưu Nhị lúc bổ xong ba đoạn, tay nhấc lên, hạ xuống, động tác liên tục và dứt khoát.

 

Hắn chặt đa là những khúc củi to bằng bắp tay, bổ cũng nhanh, lâu đất chất đống ít, gần như nàng ôm xong một đống, thấy đất một đống khác.

 

Mặt trời lặn, nội tạng trong nồi cũng nấu gần xong, nàng đem gạo nếp và rau dại ngâm sẵn đổ một nồi khác để nấu, vớt nội tạng đặt chậu cho nguội.

 

Lượng nội tạng nhiều, Trần Giao Giao chỉ thái một nửa, còn để trong kho lương thực định ăn dịp Tết.

 

Gạo nếp ngâm mềm nhũn, đun sôi với lửa lớn dùng lửa tàn hầm thêm một lát là thể ăn .

 

Cháo rau dại, cải trắng xào, nội tạng xào, bữa cơm ngay cả khi ăn dịp Tết cũng tệ.

 

Ngưu Nhị gắp cải trắng bát, ăn vành bát.

 

Cũng như khi, uống hai bát thì đặt đũa xuống, nội tạng xào chỉ một đĩa giờ hết sạch, cải trắng còn khá nhiều, thể để sáng mai ăn.

 

Lúc trời cũng sắp tối , Ngưu Nhị gian phụ nhóm lửa, Trần Giao Giao bưng nước thải thì thấy bầu trời vốn quang đãng giờ vẻ âm u, như thể sắp tuyết rơi nữa.

 

Năm nay tuyết đến muộn một cách lạ thường, dồn hết , cũng chẳng mấy ngày nắng.

 

Nàng gọi vọng trong nhà cho Ngưu Nhị: “Trời như sắp tuyết rơi ?”

 

Ngưu Nhị bước , cũng nhíu mày: “Không , nếu tuyết rơi thì chúng nhà , qua Tết thì nữa.”

 

“Đều tùy ngươi.” Gà ăn cám, nhiều chút cũng .

 

Buổi tối hai ngủ sớm, Trần Giao Giao tỉnh dậy đúng giờ thường lệ, mặc quần áo ngoài xem, trời vẫn âm u, nhưng tuyết thì rơi.

 

“Không rơi ?” Giọng Ngưu Nhị từ trong nhà vọng .

 

rơi, nhưng trời vẫn âm u.”

 

Rất nhanh đó trong nhà truyền đến tiếng sột soạt, Ngưu Nhị mặc quần áo ngoài, chằm chằm hồi lâu: “Sáng nay chắc rơi .”

 

Nói xong Trần Giao Giao: “Ngươi nấu cơm, tranh thủ thời gian đưa một chuyến.”

 

“Lỡ mà rơi thì ? Ngươi kéo xe sẽ vất vả.”

 

“Đi nhanh một chút là đến , buổi chiều dù rơi thì cũng là xe , kéo tốn sức.”

 

Hắn xong hậu viện chất củi, Trần Giao Giao tiên đổ chậu vệ sinh buổi đêm, rửa tay mới bếp.

 

Đem cháo rau dại hầm lên, đặt cải trắng và bánh màn thầu tối qua lên để hấp.

 

Dọn dẹp xong nàng mới rửa mặt.

 

Ngưu Nhị chất củi xong xuôi, dùng dây rơm buộc mà trực tiếp đặt lên xe dùng dây thừng cố định .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-145.html.]

Tranh thủ thời gian ăn xong bữa sáng, Ngưu Nhị kéo xe khỏi cửa, Trần Giao Giao ở trong sân bổ củi, thỉnh thoảng ngẩng đầu trời, lo sợ tuyết sẽ rơi xuống.

 

Trần Bình gánh thùng ngang qua, thấy nàng đang bổ củi liền hỏi: “Ngưu Nhị ca đưa củi ?”

 

“Phải.” Nàng đáp một tiếng nhớ nhà cũng sắp hết nước, liền với : “Ngươi đợi một chút, cũng gánh nước.”

 

Người trong thôn đều uống nước ngầm từ suối, Trần Giao Giao đầu uống thì thấy mặn, nhưng uống quen thì cũng còn vị nữa.

 

Sợ tuyết rơi nàng định chạy thêm mấy chuyến nữa, nhà nàng ở gần, chuyến thứ hai gánh nước về thì Trần Bình mới tới, lúc bầu trời âm u cuối cùng cũng bắt đầu lất phất tuyết.

 

Tuyết rơi to vội, gánh nước bước nền tuyết còn chút trơn trượt.

 

Theo thời gian của hai ngày , Ngưu Nhị lúc cũng sắp về .

 

Nhóm chậu than trong gian phụ, nàng hậu viện che chắn chuồng thỏ và chuồng gà, khi từ hậu viện còn chút yên tâm mà cửa.

 

Ngưu Nhị kéo xe từ con đường đầu làng tới, bước chân nhanh vội, nàng tự giác tiến lên vài bước, chớp mắt Ngưu Nhị đến mặt.

 

Đầu phủ một lớp tuyết, vội vã chạy đường khiến thở hổn hển, sắc mặt hồng hào.

 

“Hôm nay ở trấn gặp cùng nên chuyện vài câu chậm trễ.”

 

“Ngươi đói ?” Nhà bánh màn thầu sẵn, xào cải trắng cũng nhanh.

 

“Không đói.” Ngưu Nhị hậu viện nhà củi để xe.

 

Trong phòng chậu than hun nóng ấm áp, ghế hít một nhanh : “Ta tổ.”

 

“Chúng ngày mai nhà thì đồ vật đó thể trả .”

 

“Đi trấn đưa củi sợ là kịp , cứ để đó , trả cũng như .”

 

“Vậy dọn dẹp đồ đạc.” Nghĩ đến đồ trong nhà, nàng hỏi: “Rượu ngươi cưới vợ còn ở đó, là mang cùng, ở nhà cũng chẳng thấy ngươi uống.”

 

“Cứ mang .” Ngưu Nhị đẩy cửa gian phụ .

 

Trần Giao Giao bưng chậu than qua, vội : “Ngươi bưng về , lạnh.”

 

“Ta dọn dẹp đồ xong sẽ qua, ngươi mở hé cửa sổ một chút, đặt chậu than bên cạnh sẽ ấm hơn.”

 

“Thoáng gió.” Ngưu Nhị nàng: “Ta sợ lạnh, ngươi bưng về phòng sưởi ấm .”

 

Trần Giao Giao để ý , xoay kho lương thực.

 

Tám cân thịt, hai vò rượu, ngoài cũng chẳng gì khác để dọn dẹp.

 

Trần Giao Giao ngẩn một lát, xoay ngoài.

 

“Nhà phơi dưa chuột ?”

 

Ngưu Nhị lắc đầu: “Không , nhưng họ trồng nhiều cải trắng, nửa mẫu đất.”

 

“Vậy thì thôi.” Nàng lẩm bẩm: “Chúng cũng chẳng gì để mang theo, nếu ngươi mua vài miếng điểm tâm còn thể dỗ dành mấy đứa trẻ con.”

 

“Ta nghĩ .” Ngưu Nhị mắt mày cong cong : “Ông bà họ sẽ để ý .”

 

Trần Giao Giao gì nữa, đóng cửa xong cầm đôi giày cũ rách vì việc của Ngưu Nhị nhà.

 

Mũi giày chỗ ngón chân rách một lỗ lớn, giặt xong nàng cũng kịp vá.

 

Ngồi một lát, trời dần tối, nàng hỏi đang bận rộn bên cạnh: "Chàng ăn gì?"

 

"Sao cũng ." Ngưu Nhị thậm chí còn ngẩng đầu lên.

 

"Sau còn ' cũng ' thì chỉ cháo rau dại mà ăn thôi."

 

Mèo con Kute

Ngưu Nhị ngẩng mắt, : "Sao cũng ."

 

Trần Giao Giao tức tối lườm một cái.

 

Trong sân tuyết rơi dày đặc, phủ kín mặt đất và mái nhà, một lượt khắp thôn đều trắng xóa. Xa xa một vùng mịt mờ, sương giăng ẩm ướt đến nỗi chẳng thấy cả núi non.

 

Đặt rau dại và hạt cốc nồi hầm, nhân lúc nàng quét dọn sân và cổng một lối nhỏ.

 

 

Loading...