Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 149: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:58:32
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nàng gả nhanh ?

 

Ngày hôm , khi ăn sáng xong, hai nên lên đường .

 

Lưu Nhị Hồng cẩn thận kiểm tra đồ đạc một nữa, Trình Phi bốn cái vại buộc mặt đất, đầu với Trình Đại Cường: “Ngươi lấy một cái giỏ tới, lót rơm khô trong cho các cái vại đó. Đường xa lắm, mang như sẽ nhẹ nhàng hơn.”

 

Trình Đại Cường , lâu Tôn Nguyệt Nương mang lương khô tới cho giỏ, dặn dò: “Trên đường mà ăn, hai ngày nay tuyết tan, hai đứa cẩn thận đấy.”

 

“Dạ, cữu mẫu.” Trần Giao Giao ngoan ngoãn đáp lời.

 

Khi các vại chất xong, hai liền khởi hành. Mãi đến khi xa , nàng đầu vẫn thấy nhà họ Trình còn ở cửa.

 

Để kịp đường, hai cũng nhanh. Vượt qua ngọn núi, mắt thấy tới con đường lớn uốn lượn xuống , Ngưu Nhị hỏi nàng: “Có nghỉ một lát ?”

 

“Nghỉ một lát .” Nàng quả thực mệt , bốn cái vại hề nhẹ, hơn nữa đường còn tuyết, hai suýt nữa thì ngã, khiến nàng sợ hãi thôi.

 

Ngưu Nhị đặt giỏ xuống, đưa tay lấy túi lương khô . Bên trong đựng những chiếc bánh mới nướng buổi sáng, và nửa bát thịt gà.

 

“Tối qua còn thừa thịt ?” Ngưu Nhị chút nghi hoặc hỏi.

 

Trần Giao Giao lắc đầu: “Chắc là cữu mẫu và cố ý để dành.”

 

“Ăn .” Chàng tự cuốn cho một chiếc bánh, đưa thịt cho nàng: “Nàng tối qua ăn, ăn nhiều chút .”

 

“Chàng cũng ăn .” Nàng lấy một miếng đẩy trả , : “Cây ăn quả nhà cữu cữu lớn thật .”

 

“Biểu ca là do nàng mang tới ?”

 

“Trước đó Bình nhi đào mang chợ bán, buôn bán lắm, liền mang sang cho. Không ngờ trồng như , lớn gần bằng cây ở hậu viện nhà chúng .”

 

Ăn xong lương khô, hai tiếp tục lên đường. Hôm nay là một ngày âm u, mặt trời lúc ẩn lúc hiện. Tuyết đường tan một ít, chút lầy lội, giày và gấu áo của cả hai đều dính ít bùn.

 

16_Vội vã lên đường, đến nhà thì ống khói của trong thôn mới bốc khói trắng. Trần Giao Giao việc đầu tiên khi sân là hậu viện xem thỏ.

 

Cái ổ đất chắn kín mít, thỏ cũng , vẫn sống động nhảy nhót. Nàng xem lũ gà một lượt, cám gạo để khi cũng gần cạn .

 

Ngưu Nhị gọi nàng ở sân , Trần Giao Giao xem, phát hiện một trong bốn cái vại nàng vất vả cõng từ xa về vỡ tan tành, lòng nàng đau nhói.

 

“Ta cầm chắc nên rơi.”

 

“Không , quét dọn mảnh vỡ .” Nàng cẩn thận lấy ba cái còn ôm bếp.

 

Khi nàng , Ngưu Nhị đang dùng chổi quét mảnh vỡ xẻng.

 

“Ném xa xa một chút.”

 

Ngưu Nhị đáp lời khỏi cửa.

 

Những thứ trong giỏ nàng đại khái đều là gì, từng món một lấy .

 

Một rổ nhỏ trứng vịt muối, hai đôi giày, nửa túi bột mì trắng, nửa túi bột đậu, và một bó dây gai nhỏ dùng để khâu đế giày.

 

Ngưu Nhị cầm xẻng bước , thấy sợi dây gai tay nàng liền : “Đó là thứ cần dùng.”

 

“Làm tổ ?”

 

“Dùng dây gai sẽ nhanh hơn, nhà cữu cữu nhiều lắm, xin một ít.”

 

“Được.” Nàng ôm bột kho lương thực, hỏi: “Chàng ăn cơm nữa ?”

 

“Ta ăn nữa, nàng cứ bận rộn , tổ đây.”

 

Chạy đường cả buổi sáng, nàng lúc nóng bừng, liền : “Vậy quét dọn nhà cửa một chút.” Nhà đất của nàng mỗi ngày đều rơi bụi, một ngày quét là bàn phủ một lớp dày đặc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-149.html.]

Ngưu Nhị hiểu lắm, vì nghĩ mới hai ngày thôi, sẽ bẩn đến mức đó, nhưng cũng hỏi, cầm dây gai phòng phụ.

 

Trừ những lúc đặc biệt bận rộn, nàng đều quét dọn nhà cửa mỗi ngày, nên nhà cũng bẩn, chỉ cần lôi chăn đệm phủi bụi, lau tủ và bàn quét dọn sàn nhà là .

 

Ngưu Nhị ngưỡng cửa, cúi đầu bận rộn. Nàng lên trời, phòng phụ thắp lửa sưởi bưng qua.

 

Ngưu Nhị vẫn : “Ta lạnh, nàng dùng .”

 

Trần Giao Giao để ý , bếp đun nước.

 

Nàng lau sạch ba cái vại mang về, rửa sạch cái vại của nhà Trần Bình ôm về phía cuối thôn.

 

Cổng nhà Trần Bình mở rộng, vẫn thấy tiếng chuyện bên trong.

 

Khi nhà mới phát hiện Trần Tam Thịnh cũng ở đó.

 

Trần Tam Thịnh trán sưng một cục, xanh lè, trông đáng thương vô cùng, Trần Tiểu còn cứ mãi.

 

“Sao ?”

 

“Không .” Trần Tam Thịnh lắc đầu: “Đụng ngưỡng cửa.”

 

“Sao thành thế?”

 

“Không vững, trượt chân một cái.” Trần Tam Thịnh cũng đưa tay sờ sờ, nhanh đau đến mức co tay .

 

Nàng đặt cái vại lên bàn, giải thích: “Chúng lấy mấy cái ở nhà cữu cữu mang về, rửa sạch cái của nhà các ngươi mang tới.”

 

“Các ngươi còn mang thứ gì về nữa ?” Trần Tiểu tò mò hỏi.

 

Nàng chỉ mới đến nhà họ Trình một , nhưng cái sân rộng lớn như nàng đầu tiên thấy.

 

Mèo con Kute

“Bột mì trắng và bột đậu, còn một ít trứng vịt nữa.”

 

Trần Tiểu trợn tròn mắt, đầy vẻ ngưỡng mộ: “Thật hào phóng, các ngươi bột mì trắng ăn ...”

 

Trần Bình cũng nàng: “Các ngươi về ?”

 

Nàng “ừ” một tiếng, đầu Trần Tam Thịnh: “Sao cẩn thận chút nào? Cái đầu thương bao nhiêu ?”

 

“Không .” Trần Tam Thịnh ha ha: “Hai hôm nữa là hết đau thôi.”

 

“Xảo Xảo và Xảo Diễm năm nay về ?”

 

“Không .” Chàng lắc đầu: “Nương .”

 

Trần Giao Giao gật đầu, Trần Tiểu, Trần Tam Thịnh, cuối cùng vẫn gì, dậy : “Ta cũng nên về .”

 

“Ngồi chơi một lát .” Trần Bình .

 

“Thôi, để bữa khác... với hai đứa... một chuyện.”

 

“Chuyện gì ?” Trần Tiểu lập tức hỏi.

 

“Chuyện của .”

 

“Chuyện gì của ?”

 

“Chuyện gả chồng .” Nàng liếc mắt một cái vui bỏ .

 

Trần Bình nàng, khẽ cau mày: “Nàng nhanh gả chồng ?”

 

Trần Tiểu trợn mắt, chột : “Đại tỷ , .”

 

 

Loading...