Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 160: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:58:48
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tề Minh Châu mua hỉ phục

 

Đến trưa, Ngưu Nhị quả nhiên trở về.

 

“Ở nhà trưởng thôn ăn gì ?”

 

“Cơm lúa miến, xào một đĩa trứng và hai thau rau dại khô.”

 

Trần Giao Giao đưa cơm cho y, : “Trưa nay cứ qua đây ăn thêm một bữa nữa , dù cũng gần.”

 

“Được thôi.” Y : “Nấu cháo cũng , cơm nhà trưởng thôn nhiều lắm, cũng ăn lưng bụng.”

 

“Thật họ xây muộn chút cũng , ít nhất còn rau để dùng, giờ trời thì chẳng gì, tốn lương thực hơn nhiều.”

 

“Hôm nay dân làng đều cả ?”

 

“Người nhà họ Trần thì hầu hết đều đến, nhà tứ gia chỉ một , còn là nhà họ Ngô và Trương Vệ cùng nhà họ Viên, nhà họ Lôi qua đảo một vòng , những nhà khác thì dứt khoát đến.”

 

“Đại khái xây bao lâu?”

 

“Ước chừng hơn hai tháng. Gỗ đủ, một nơi lớn như mà đào địa cơ phiền phức, còn đất nữa…”

 

“Vậy là tháng ba xuống đồng .”

 

“Phải lật đất , còn ngoài nữa, chắc cũng giúp lâu lắm. Ngô Tín với chỉ giúp bốn năm ngày thôi.”

 

“Chàng cũng đừng miễn cưỡng, mệt thì nghỉ ngơi.”

 

“Biết .” Y đáp.

 

Sau bữa cơm Ngưu Nhị , Trần Giao Giao dọn dẹp nhà bếp xong thì quét dọn chuồng gà.

 

Giờ trời ấm lên, gà cũng còn túm tụm nữa. Đống cỏ khô lót sàn chúng bới tung khắp nơi, còn một con gà trong máng đựng thức ăn, thức ăn gà nó bới vương vãi khắp chốn.

 

Nàng khách khí vung chổi nó, đ.á.n.h cho nó chạy loạn xạ.

 

Dùng gậy khều cỏ khô của gà ngoài, quét dọn xong thì trải một lớp cỏ khô sạch mới, cũng dễ dàng.

 

Trong ổ thỏ cũng những viên phân thỏ đen thui nho nhỏ, nàng nhổ một nắm cỏ khô, mở lồng quét xuống.

 

Dọn dẹp xong hậu viện, nàng rửa tay, gánh thùng nước cửa múc nước.

 

Ngoài đầu thôn đang bận rộn khí thế ngất trời, Trần Giao Giao đại khái lướt qua, phát hiện Ngưu Nhị đang đào hố.

 

Mèo con Kute

Trần Chấn Cường đang kéo đất lấp đường thì thấy nàng, cũng gì, đổ đất xuống dùng búa đá đập chặt.

 

Ngày tháng trôi qua, thoáng chốc đến cuối tháng, vẻ mệt mỏi mặt Ngưu Nhị cũng ngày càng nặng hơn.

 

Sáng sớm tỉnh dậy như thường lệ, Ngưu Nhị giường động đậy, Trần Giao Giao thấy y thật sự mệt nên khuyên: “Đừng nữa, khó khăn lắm mới bồi bổ chút thịt mất .”

 

Ngưu Nhị một tiếng, : “Tuyết rơi .”

 

“Lại tuyết rơi nữa ?” Hai hôm rơi một trận, lớn, hôm mặt trời lên tan hết.

 

Ngưu Nhị “ừm” một tiếng, trở : “Sáng nay ăn cải trắng xào.”

 

“Được thôi.” Nàng đáp xuống giường, đẩy cửa , những tuyết rơi mà còn lớn.

 

Trong nhà chậu than nên nàng thấy lạnh, giờ ngoài lạnh đến run rẩy.

 

Có lẽ là thực sự mệt mỏi, Ngưu Nhị vẫn im động đậy. Trần Giao Giao đặt nồi cháo lên bếp bắt đầu quét sân.

 

Trần Chí Hùng gánh thùng nước ngang qua, hỏi: “Ngưu Nhị dậy ?”

 

“Chưa, chuyện gì ?”

 

“Ta gánh nước, đại ông nội con sẽ qua đào nền móng phòng nhỏ.”

 

Mặt Trần Giao Giao lập tức sa sầm xuống: “Tuyết lớn như mà vẫn ?”

 

“Đào địa cơ cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-160.html.]

 

Trần Giao Giao chằm chằm , vẻ bất mãn mặt nàng sắp tràn ngoài, lời cũng chút gay gắt: “Huynh và ông nội phiên qua đó ít nhất còn thể nghỉ ngơi, y liên tục nửa tháng , gầy thành cái dạng gì ? Các thì , y nữa .”

 

Trần Chí Hùng nàng cho nghẹn họng, nhất thời ngây . Trần Giao Giao mặc kệ, cầm chổi nhà.

 

Trong nhà, Ngưu Nhị thấy động tĩnh liền , hỏi: “Vừa ai ? Chú hai ?”

 

Nàng “ừm” một tiếng, trong lòng cũng ít oán giận. Hai cha con bọn họ mấy ngày bắt đầu phiên nghỉ ngơi, Ngưu Nhị họ sai vặt như trâu như ngựa mà hề ngừng nghỉ lấy một ngày. Rõ ràng là chú hai ruột, chút nào nghĩ cho nàng.

 

“Ta , nhà họ Ngô họ thể , cứ nhất định ngày nào cũng ?”

 

Thấy nàng thật sự tức giận, Ngưu Nhị cũng phụ họa : “Không nữa, cũng thực sự mệt , bận xong việc lật đất còn ngoài, cứ thế thực sự chịu nổi.”

 

“Ta xào rau đây.” Nàng vứt chổi tường bếp.

 

Đường cửa quét một nửa, Ngưu Nhị cầm chổi nữa ngoài.

 

Cho đến khi Trần Chí Hùng tới, y mới dừng tay, đợi đến gần, y mới gọi một tiếng: “Chú hai.”

 

Trần Chí Hùng gật đầu, lẽ vì một vãn bối mắng, mặt chút khó chịu, biểu cảm cũng lắm.

 

Ngưu Nhị cứ như thấy, : “Ta sẽ giúp nữa. Nhà họ Ngô, nhà họ Trương và nhà họ Viên đều giúp bốn năm ngày, giúp nửa tháng cũng đủ . Khoảng mười ngày nữa là lật đất , bận xong ngoài. Cứ bận rộn thế cũng chịu nổi.”

 

Trần Chí Hùng gật đầu, gì nữa mà trực tiếp bỏ .

 

Lời y hề nhỏ, Trần Giao Giao cũng thấy. Thấy y , nàng lập tức y một cái, hỏi: “Không vui ?”

 

“Không .” Ngưu Nhị lắc đầu: “Vốn dĩ ít , nữa thì họ cũng vất vả.”

 

“Chàng thật là thiện tâm, lúc họ nghỉ ngơi bảo cũng nghỉ ngơi chút?”

 

Trần Giao Giao phát hiện nàng thật sự ghi thù. Ban đầu chỉ thấy Ngưu Nhị gầy mà xót xa, nhưng từ khi họ đều phiên nghỉ ngơi mà Ngưu Nhị thì từng nghỉ lấy một ngày, oán khí trong lòng nàng cứ thế xông thẳng lên đầu.

 

Ngưu Nhị một tiếng, : “Không , đừng giận nữa, rõ ràng .”

 

Nàng gì, chỉ miễn cưỡng đáp một tiếng.

 

Nằm giường liên tục hai ngày, Ngưu Nhị trông vẻ tinh thần hơn, Trần Giao Giao bắt đầu tìm cách để bồi bổ cho y.

 

Thịt gà và canh gà trong nhà còn sót chút cuối cùng. Gần trưa, nàng chiên vài quả trứng gà, trứng vịt trong nhà, cùng với dưa chuột và cải trắng đổ nồi canh gà nấu.

 

Ngưu Nhị ngửi thấy mùi thơm mà đến, tự giác bày bát đũa.

 

Đang ăn cơm, Tề Minh Châu bước , chút ngượng ngùng hỏi: “Giao Giao, hỉ phục thành của còn ?”

 

“Còn chứ.” Nàng dậy dẫn Tề Minh Châu phòng nhỏ: “Muội hỉ phục gì?”

 

Tề Minh Châu , chỉ là nụ chút chua xót: “Hai ngày nữa xuất giá , mặc nó.”

 

“Được thôi.” Nàng hỏi thêm nữa, từ gầm tủ lôi quần áo .

 

“Ta mua ở chỗ Thúy Bình, lúc đó mất bảy mươi lăm đồng, đưa năm mươi đồng là , bán thì cũng chừng giá đó thôi.”

 

Tề Minh Châu cũng mặc cả, cầm lấy quần áo một câu: “Lát nữa sẽ mang tiền qua cho .” .

 

Tiễn nàng khỏi cửa, trở nhà bếp thì thấy Ngưu Nhị dừng đũa, hỏi: “Nàng sắp xuất giá ? Sao thấy động tĩnh gì?”

 

“Ta cũng , hình như còn hạ sính lễ nữa?”

 

Ngưu Nhị nhíu mày suy nghĩ một lúc : “Có lẽ là đến . Khi chúng việc ở đầu thôn từng thấy qua, chỉ là gì.”

 

“Nam nhân đó bao nhiêu tuổi ?”

 

“Khoảng ba mươi mấy tuổi, dáng thấp bé, giống ở gần đây.” Y chút do dự: “Lúc đó nam nhân đó tự đến, cũng mang theo sính lễ, chắc .”

 

“Chắc là , thôn chúng bình thường cũng ngoài đến. Tôn Hồng Xuân cũng sợ khác chọc cột sống mà mắng nàng .”

 

“Nàng nào sợ mấy thứ đó.” Ngưu Nhị khẩy một tiếng: “Hứa Hồng Mai dù cũng là một thiếu nữ trinh trắng, nam nhân cái tuổi đó mà ngay cả sính lễ cũng hạ, e là sính lễ còn cao hơn sáu lạng bạc nữa.”

 

“Thật đáng tiếc cho nàng , một cô nương .” Trần Giao Giao thở dài.

 

 

Loading...