Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 169: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:58:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Quán đậu phụ

 

Sáng sớm, Trần Giao Giao đang nấu bữa sáng thì thấy tiếng rao bán đậu phụ non ở đầu thôn.

 

Nàng một lúc, cũng dậy cầm một cái bát lớn . Lúc , bên cạnh xe đẩy nhỏ tụ tập ít .

 

Vẫn là ông chủ cũ, nàng tới Chu Thúy Hương hỏi: “Sao hai năm nay thấy ông đến ? Ta chỉ thích món , ông đến thèm c.h.ế.t .”

 

Ông chủ là một nam nhân bốn mươi, năm mươi tuổi, thở dài : “Trong nhà xảy chút chuyện, lo việc buôn bán.”

 

“Không chứ?”

 

“Không .” Nam nhân lắc đầu, đưa bát đậu phụ đầy ắp cho Chu Thúy Hương.

 

Một bát đậu hũ hoa vẫn là hai đồng tiền, Trần Giao Giao còn nhớ lúc mới đến đây nàng tuyệt đối nỡ mua, giờ đây hai đồng tiền đưa , nàng cũng quá xót xa.

 

Cao Tiểu Hoa và Cao Tiểu Cốc cũng đang xếp hàng phía , hai mỗi cầm một cái bát, mặt đầy ý , thấy nàng còn hỏi han một tiếng.

 

Đoan bát đậu phụ về, ở cổng nhà nàng gặp Trần Kỳ Nguyên đang lóc và Vương Tiểu Phương đang mặt lạnh mắng mỏ.

 

Thấy nàng, Vương Tiểu Phương liền túm lấy Trần Kỳ Nguyên chỉ nàng mà : “Đi mà nếm một miếng với tỷ tỷ của con đồ tham ăn thối tha, thứ đó mất tiền …”

 

Trần Giao Giao vờ như thấy, dứt khoát đóng sập cửa.

 

Ngoài cửa, Trần Kỳ Nguyên vẫn lóc. Nàng thấy Vương Nga gì đó, ngay đó là tiếng càng lớn hơn của Trần Kỳ Nguyên và một câu: “Mua mua mua... Đồ đòi mạng thèm c.h.ế.t ngươi …”

 

Đậu hũ non và cũng ngon, nàng ăn hết từng miếng một cùng với hành muối, trong lòng còn thầm nghĩ nếu mùa đông cũng bán, đến lúc đó thể cho Ngưu Nhị nếm thử, ăn qua .

 

Nàng nghĩ bật .

 

Ổ thỏ thứ hai đời nhanh hơn ổ thứ nhất, nửa tháng.

 

Cũng xám xịt, nhỏ xíu một cục. Vứt cỏ , cầm theo giỏ và làn, đan làn trong sân một lúc thì nàng thấy Trần Tiểu gọi .

 

Thấy vẻ mặt nàng khá vui vẻ, Trần Giao Giao hiểu , hỏi: “Đã ăn đậu hũ ?”

 

“Muội và Trần Bình mỗi một bát, đại tỷ ăn ?”

 

“Ta cũng nếm một bát.”

 

Hành dại trong hũ chẳng còn bao nhiêu, đào xong cỏ gà và rau dại, nàng đào thêm nửa làn hành dại tính mang về muối.

 

Dưới chân núi, con Phương Tiểu Đào vẫn đang cẩn thận việc nương. Năm nay trời hạn hơn hai năm một chút, lúa cũng phát triển như , trong thôn năm nay việc nương lâu hơn năm, đến khi thu hoạch sẽ là cảnh tượng .

 

Cô bé Phương Tiểu Đào nhặt về cũng ở đó, ngoan ngoãn chiếc ghế đẩu nhỏ chẳng chạy lung tung.

 

“Con bé tên là Cao Tâm ?”

 

Mẹ con Phương Tiểu Đào giao thiệp với trong thôn, đứa bé đến thôn Trần Gia lâu như , nhưng đến hai tháng gần đây khi xuống nương việc thì trong thôn mới gặp mặt.

 

Khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to đen láy, trông khá xinh .

Mèo con Kute

 

Trước đây khi bận rộn nương, Phương Tiểu Đào luôn mang theo một chiếc ghế đẩu nhỏ cho con bé, nó cứ đó quấy, ngoan ngoãn. Thỉnh thoảng các bà các cô trong thôn trêu chọc nó là đứa trẻ nhặt , cô bé chỉ bĩu môi tủi rơi lệ, cũng ồn ào lóc, là một đứa bé khiến đau lòng…

 

“Hôm đó Cao Tiểu Cốc gọi nó như , chắc là .”

 

“Sau mà sinh một cô con gái ngoan như thì mấy…”

 

Trần Tiểu chằm chằm nàng, khá khó hiểu: “Sinh con gái gì? Vẫn là con trai hơn.”

 

“Đều .” Trần Giao Giao khẽ .

 

Thời tiết tháng sáu ngay cả gió sáng tối cũng mang theo cái nóng hầm hập khó chịu. Mọi đường vội vã, riêng Vương Nga và Lưu Thím tán gẫu, ngược khá thong dong.

 

Chợ lúc ít , cầm lấy tấm biển, nàng tự tìm một chỗ trống ở giữa mà bày hàng.

 

Một làn trứng gà, nửa thúng rau.

 

Rau hái sáng sớm, lúc vẫn còn tươi rói. Nàng lấy khỏi thúng thì một tiểu phụ nhân chỉ dưa chuột hỏi: “Bán thế nào ?”

 

“Đều là một đồng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-169.html.]

Dưa chuột đều lớn như , cũng chẳng sợ kén chọn.

 

Tiểu phụ nhân khom nhặt một bó rau xanh dùng ngón tay gảy gảy, lẽ là sợ nàng kẹp lẫn lá rau thối bên trong.

 

Trần Giao Giao mặc kệ nàng chọn, đưa tay sắp xếp trứng gà.

 

“Ba cái.” Tiểu phụ nhân lấy một bó rau xanh hai quả dưa chuột, đưa ba đồng rời .

 

Người phụ nhân bày hàng bên cạnh đang bán nửa thúng đậu. Trần Giao Giao vô tình phát hiện đối phương cứ chằm chằm .

 

Nàng chút nghi hoặc, dứt khoát hỏi: “Thím cứ mãi ?”

 

Người phụ nữ , : “Ngươi là vợ của Ngưu Nhị ?”

 

“Phải.” Nàng càng nghi hoặc hơn: “Thím là?”

 

“Ta là làng của Ngưu Nhị. Cuối năm ngoái các ngươi qua, thấy ngươi từ xa.”

 

“Thật là trùng hợp quá. Thím cũng đến cùng trong thôn ? Dì và chị dâu của đến ?”

 

“Không, họ đến phiên chợ .”

 

Trần Giao Giao bất lực : “Vậy đúng là may , lâu lắm đến chợ.”

 

Người phụ nữ vẫn , “Nghe bà nội ngươi cứ khen ngươi mãi, quả thật là một đứa trẻ đáng yêu.”

 

Nàng chỉ thể khách sáo, phụ nữ : “Ngươi hẳn còn nhớ chứ, năm Ngưu Nhị đến nhà mổ heo.”

 

Trần Giao Giao thật sự ngây : “Thím là thím Bành , cuối năm ngoái còn bà nội nhắc đến thím đấy.”

 

Người phụ nữ xua tay, định mở lời thì mặt Trần Giao Giao thêm một .

 

Chợ bán đồ nhiều kiểu dáng nhưng rẻ hơn ở trấn ít, chẳng mấy chốc trứng gà và rau bán kha khá.

 

Cẩn thận cất tiền xong, nàng mới đầu hỏi phụ nữ: “Thím định ?”

 

“Không gì.” Người phụ nữ lắc đầu.

 

Hôm nay nàng mang làn, rau và trứng bán hết là thể dọn hàng. Ngồi đợi một lát những khác, cho đến gần trưa mới gọi cùng về.

 

Người phụ nữ cũng , tiện đường nên cùng . Trần Giao Giao thỉnh thoảng trò chuyện với nàng vài câu.

 

Đến chỗ rẽ thì chia tay. Trần Tiểu lúc mới ngơ ngác hỏi: “Đây là ai ạ?”

 

“Là nhà họ Bành mà đây từng với đó.”

 

Trò chuyện với phụ nữ suốt đường, ấn tượng sâu sắc nhất của nàng về bà lẽ là đôi mắt dịu dàng, khi chuyện cũng nhỏ nhẹ, trò chuyện khiến cảm thấy thoải mái.

 

“Nghe hai chuyện suốt đường, ngươi quen nàng ?” Vương Nga đầu hỏi nàng.

 

“Là làng của Ngưu Nhị, bày hàng cùng nên trò chuyện vài câu.”

 

“Thì .” Vương Nga thuận miệng một câu: “Ta cứ tưởng ngươi tìm cho Tiểu Tiểu một nhà chồng chứ.”

 

“Không .” Nàng khẽ .

 

Về đến thôn, Trần Tiểu cứ lề mề chịu . Trần Giao Giao mở cửa, hỏi nàng : “Có chuyện gì ?”

 

Trần Tiểu Vương Nga đang ở phía , nhỏ giọng : “Đại tỷ nhà nàng khá , …”

 

Trần Giao Giao cắt lời nàng : “Lần chỉ bâng quơ thôi. Chuyện Bình nhi lo, sẽ bận tâm nữa. Muội mau về nghỉ , cũng ngủ, mệt c.h.ế.t .”

 

Nàng đóng cửa , đặt giỏ xuống nhà xí vườn một chuyến, ngoài thì qua lũ thỏ.

 

Ổ thỏ thứ hai mười ba con, trong chuồng nhảy nhót trông lanh lợi.

 

Nàng dời lồng thỏ xuống, một nửa đặt nắng phơi, nửa còn tìm một tấm ván gỗ để che nắng.

 

Nước trong bát cũng chẳng còn nhiều, bên trong còn mấy cục phân thỏ, nàng lấy đổ , rửa sạch một lượt đổ một bát nước .

 

Mười hai con gà trong chuồng mỗi ngày ăn ít cỏ, sáng sớm đổ nửa thúng mà giờ thành từng cọng trơ trụi. Nàng ném nốt phần còn , định chiều ngủ dậy sẽ lên núi một chuyến.

 

 

Loading...