Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 203: --- Người nhà họ Hứa đến đánh thu phong
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:59:32
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Các và các dì cũng thể ở lâu, buổi chiều là sẽ .
Sáng sớm tinh mơ, Trần Giao Giao tiên nấu một nồi cháo rau dại, đó hâm nóng bánh bao trong nhà và năm cái bánh thịt còn , cuối cùng xào một đĩa dưa chuột xào thịt thái lát.
Trong nhà đông nên nàng cũng nấu nhiều, Tôn Nguyệt Nương ngửi thấy mùi thơm liền bước , kinh ngạc : "Nàng còn phơi rau dại ."
"Mùa đông nấu cháo ăn khá ngon, phơi nhiều. Mọi mang một phần về , cả cỏ gà nữa, Ngưu Nhị g.i.ế.c gà giờ cũng dùng đến nhiều. Nếu các dì ngại phiền phức thì cứ mang về, dù cũng tiết kiệm chút cám bã."
Mèo con Kute
"Không ngại phiền phức ." Tôn Nguyệt Nương liền : "Bọn cũng phơi ít, chỉ là trong nhà gà vịt nhiều, ăn cũng nhanh hết."
"Sang năm phơi sớm hơn một chút, tích góp dần là sẽ nhiều thôi."
Ăn sáng xong, Trần Giao Giao định mang thịt thỏ và thịt gà nấu . Nàng gọi Ngưu Nhị một tiếng, Trình Nhị Cường cũng theo. Vừa thấy thịt thớt, y liền ngay: “Đừng nấu thịt gà nữa, nhà .”
“Làm giống .” Trần Giao Giao : “Cậu hai mau về phòng .”
“Nhà gà nhiều lắm, đừng nấu nữa.” Trình Nhị Cường Ngưu Nhị: “Thịt gà đại bổ, giữ cho nàng bồi bổ thể.”
“Không .” Ngưu Nhị cũng : “Nhà thỏ , cũng cả.”
Ba tranh cãi ồn ào khiến những khác cũng kéo đến. Lý Mai thấy tình cảnh đó cũng giật : “Ta mới nhà xí một lát, ngươi bày những thứ gì?”
Chưa đợi nàng mở miệng, Lý Mai bước nhanh tới xách hai con gà phòng lương thực, Trần Giao Giao thậm chí còn kịp một lời.
Trình Đại Cường cũng : “Thỏ g.i.ế.c thì cứ nấu , còn cái khác thì thôi, cũng đừng nấu cơm gạo nữa, cứ nấu cơm lúa là . Sau chúng còn qua nhiều, chỉ đến .”
Mấy mỗi một lời khiến nàng chen . Ngưu Nhị cũng thể cãi họ, đành : “Cứ theo lời cả .”
“Được thôi.” Nàng bất đắc dĩ thở dài: “Thím hai các về , sẽ lén nấu .”
Tôn Nguyệt Nương yên lòng, giúp nàng nhóm lửa, đợi đến khi nồi thịt thỏ nấu xong mới đẩy nàng phòng sưởi ấm.
Mấy quây quần bên chậu than trò chuyện. Lý Mai : “Thứ thịt nhiều, nhưng ăn thì thơm thật.”
Ngưu Nhị lập tức : “Các mang ba con về , sang xuân sinh con nuôi thêm một thời gian là ăn .”
“Không cần .” Trình Nhị Cường : “Lần đến nếm cũng mà.”
“Thế thì bất tiện quá.” Trần Giao Giao cũng khuyên nhủ: “Nhà thỏ nhiều lắm, cũng chẳng thiếu mấy con đó, sang năm hầu hết chúng đều sẽ đẻ con thôi.”
Lý Mai cũng xua tay: “Làm , các ngươi nuôi để bán lấy tiền mà.”
“Mấy con thỏ thôi mà.” Trần Giao Giao thở dài: “Cậu, thím hai còn khách sáo với chúng chứ.”
“Cứ cầm lấy .” Lúc Trình Đại Cường lên tiếng: “Nuôi để ăn thì .”
Trình Đại Cường mở lời, những khác cũng từ chối nữa, chuyện coi như định.
Bữa trưa món thịt thỏ xào như thường lệ, canh thỏ nấu rau dại, thịt thái lát xào cải trắng, xào thêm một đĩa trứng.
Ăn xong cơm, Trần Giao Giao vốn định giữ họ ở ngủ một giấc hẵng về, nhưng mấy nằng nặc đòi .
Nàng chia một nửa cỏ gà và rau dại trong nhà cho họ mang theo, bắt thêm ba con thỏ và một con thỏ đực, cuối cùng còn quên gói ghém chiếc chậu than mà họ mang đến.
Hầu hết đồ trong nhà đều do nhà họ Trình mang đến. Nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng gì đáng giá để họ mang về, nhất thời càng thêm sầu não.
Hai tiễn họ khỏi thôn, Tôn Nguyệt Nương lúc mới hỏi: “Chuyện của Tiểu Tiểu ngươi tính ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-203-nguoi-nha-ho-hua-den-danh-thu-phong.html.]
“Ta đương nhiên là vui vẻ , con bé đó tuy ý , nhưng ý của nó cũng là , phiền thím hai các dò la khẩu khí hộ , sẽ chuyện t.ử tế với nó.”
“Được thôi.” Tôn Nguyệt Nương : “Ta đương nhiên tin tưởng ngươi. Chuyện thực là do chị Bành hỏi giúp, bà gặp Tiểu Tiểu, lẽ cảm thấy con bé tính cách giống ngươi, nên mới vòng vo hỏi dò đó.”
“Ta sẽ răn dạy nó.”
“Được.” Nàng : “Sang năm đến thăm ngươi, thím hai của ngươi đ.á.n.h xe lừa vững, đến lúc đó sẽ kéo cả tổ mẫu, tổ phụ và mấy chị dâu đến nữa.”
“Vậy chờ các .”
Sau vài câu trò chuyện nữa, họ liền rời . Trần Giao Giao vẫn chút quyến luyến, mãi đến khi khuất mới lưng bước về, quên ngoảnh đầu .
Từ xa, dường như thấy vài đang về phía , cách xa thêm gió tuyết lớn, nàng rõ lắm, liền lập tức hỏi Ngưu Nhị bên cạnh: “Kia là các ? Sao ?”
Khoảng cách quá xa chỉ thấy mấy chấm nhỏ, Ngưu Nhị cũng rõ, đợi đến khi gần hơn một chút mới : “Không , đó là năm .”
Đã và thím hai, hai họ cũng để ý, chỉ nghĩ là khách đến thăm họ hàng, liền về .
Trong nhà trở về vẻ lạnh lẽo. Lúc , chính phòng và sương phòng vẫn còn ấm áp. Trần Giao Giao gấp chăn màn bỏ tủ. Khi bước ngoài, nàng thấy Ngưu Nhị đang trong sân, nghiêng tai như đang ngóng điều gì.
“Sao ?” Nàng chút hiểu.
“Nhà quả phụ Vương hình như đến, thấy tiếng đập cửa, còn hung dữ.”
“Nhà quả phụ Vương thể ai đến chứ?”
“Không .” Ngưu Nhị lắc đầu: “Ta thấy tiếng đàn ông, còn cả phụ nữ nữa.”
“Đàn ông và phụ nữ, còn hung dữ ư?” Trần Giao Giao suy nghĩ kỹ, đột nhiên ngập ngừng : “Chẳng lẽ là mấy cô em chồng của quả phụ Vương? Ngoài họ , nhà quả phụ Vương hình như cũng ngoài nào đến cả.”
Nàng đang , thì thấy tiếng đập cửa bên ngoài vang lên, kèm theo những lời c.h.ử.i rủa thô tục của đàn ông và phụ nữ.
Quả phụ Vương lẽ chặn cửa, tiếng đập cửa ngắt quãng kéo dài lâu, đó là tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh hơn.
Ngưu Nhị ngoài ở cửa một cái, phát hiện quả đúng là mấy , liền đầu lắc đầu với Trần Giao Giao.
“Nhìn cái dáng vẻ của họ thì đúng là đến gây chuyện.”
“Đông như , quả phụ Vương e là đối phó nổi. Lần may còn bà Triệu cớ, giờ nếu những bà Triệu c.h.ế.t, e là sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t nàng mất.”
“Chắc là ngóng tin tức nên mới cố ý chạy đến.” Hắn đưa tay ôm Trần Giao Giao trong phòng, : “Chuyện vặt vãnh trong thôn chẳng thể quản hết . Chúng vốn dĩ cũng chẳng giao tình gì với nhà quả phụ Vương. Nếu thật sự gây ồn ào, xét về sơ viễn cận thì cũng nhà họ Ngô, thôn trưởng cũng sẽ cho phép họ cứ thế mà loạn .”
Trần Giao Giao cũng hẳn là lo lắng, chỉ là chút đành lòng. Quả phụ Vương tuy rằng là gì, nhưng dù cũng là cùng thôn, lẽ là do cùng là phụ nữ nên nàng hiểu nỗi khổ của nàng , vẫn chút nỡ.
Tiếng đập cửa vẫn liên tục vang lên, lời mắng c.h.ử.i cũng ngày càng nhiều hơn.
Trần Giao Giao trong lòng còn đang tự hỏi cánh cửa nhà quả phụ Vương thể chịu bao lâu thì bên ngoài đột nhiên ồn ào hẳn lên.
Nàng vươn tai lắng , chỉ cảm thấy ồn ào, nhưng rõ cụ thể xảy chuyện gì.
Nàng liếc Ngưu Nhị đang giường, cũng ngủ .
Bên ngoài ồn ào một lúc lâu, cho đến khi tiếng quát mắng của thôn trưởng truyền đến, Trần Giao Giao mới kìm dậy bước ngoài.
Vừa mở cửa, Ngưu Nhị dậy, chút bất đắc dĩ : “Biết ngay là nàng sẽ mà.”
“Đi một cái.” Nàng , đợi Ngưu Nhị cùng .