Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 206: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:59:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mứt quả ngon lành
Quá giờ Ngọ, Ngưu Nhị đến nhà lão lang trung mà vẫn về.
Trần Giao Giao múc cháo trong nồi để đó, dọn dẹp bếp xong liền về phòng ngủ.
Trong phòng, chậu than xông cho ấm áp lạ thường, giường một lúc nàng liền mơ mơ màng màng ngủ . Khi tỉnh là do tiếng gõ cửa ồn, bên ngoài trời tối đen, trong sân một ít tuyết rơi, lúc thì còn rơi nữa.
Ngưu Nhị vác một cái giỏ ở cửa, đến thở hổn hển, thở phả đều hóa thành sương trắng. Y đ.á.n.h giá mặt một lượt, xác nhận sắc mặt nàng quá tệ mới ôm nàng nhà.
Trần Giao Giao ngửi thấy mùi ngải cứu trong giỏ lưng y, cứ tưởng là mua ở chỗ lão lang trung nên hỏi.
Lúc trời tối hẳn, nàng cũng là mấy giờ , bèn : "Ta nấu cơm cho ."
"Lát nữa hẵng ." Ngưu Nhị kéo nàng , giải thích: "Ta thăm nhà mợ một chuyến, về muộn ."
"Đi nhà mợ gì?"
"Chỗ lão lang trung kê thuốc, rằng lúc uống t.h.u.ố.c cho hài tử. Ta liền nhà mợ lấy ít ngải cứu. Minh Ngọc cũng nôn nghén, Trình Đạt mua mứt quả chua cho nàng , là ăn thể giảm bớt. Hôm nay kịp , chỉ lấy vài quả của Minh Ngọc thôi, ngày mai sẽ trấn mua cho nàng."
"Trước mắt cần . Trước chú hai và về mang theo ít quả chua, thím hai cho một ít. Chua quá nên phơi khô. Sáng nay lấy ăn, thấy khá hữu dụng. Còn khá nhiều đó, thể ăn vài ngày."
"Được." Ngưu Nhị còn kiên trì nữa, đặt giỏ xuống.
Trần Giao Giao vươn tay véo một nắm lá ngải cứu khô đưa lên mũi ngửi, khó hiểu hỏi: "Cái là nhà mợ trồng ? Sao từng thấy?"
“Trước trồng ở đồng, năm nay đào về trồng trong nhà. Nhà họ cách một thời gian dùng lá ngải hun chuồng gà, chuồng vịt, nên năm nào cũng trồng một ít.”
“Năm đào một ít về, chúng cũng trồng chút, cái ngâm chân cũng .”
“Được.” Ngưu Nhị gật đầu, “Đến lúc đó sẽ đào về vài cây.”
Hắn lấy túi mứt quả mang theo, là vài hạt cũng thành một nắm lớn . Màu sắc trông mấy mắt, nàng thử ăn một viên.
Không vị chua đơn thuần, mà vị chua cũng quá gắt, cùi quả dày, còn vương chút ngọt, hương thơm đặc trưng của quả khá nồng. Vốn dĩ nàng còn nghĩ loại quả khô chua ăn buổi sáng của cũng tạm , nhưng so sánh thì sự khác biệt khá rõ rệt. Thứ chắc chắn rẻ, nàng nỡ nuốt chửng, cứ ngậm trọn trong miệng, c.ắ.n từng chút một để thưởng thức.
Ngưu Nhị nàng chằm chằm, những quả khô đặt bàn, đưa tay lấy một viên bỏ miệng. Vừa c.ắ.n hai cái, chua đến mức mặt mũi nhăn nhó, “Phì!” một tiếng, nhổ trong chậu than.
Quả nhổ , nhưng vị chua trong miệng vẫn còn. Hắn khỏi nhà ngoài sân nhổ vài bãi nước bọt mới thấy khá hơn chút.
Trần Giao Giao mỉm .
Sắc mặt Ngưu Nhị chút khó coi, nhưng vẫn : “Đừng ăn nữa, mai mua cho ngươi ít mứt quả khác.”
“Cũng tạm.” Nàng cũng thấy chua, lẽ là do m.a.n.g t.h.a.i nên khẩu vị đổi, vị chua cũng thể chấp nhận .
“Chua quá, ăn dễ ợ chua lắm.” Hắn xách lá ngải cất phòng phụ, liền hỏi: “Vẫn là nấu cháo ?”
“Cháo buổi trưa còn thừa, sẽ nấu cho ngươi món khác ăn.”
“Cháo còn bao nhiêu?”
“Khá nhiều, vốn dĩ là để dành cho ngươi.”
“Vậy cần nấu nữa, hâm là . Ngươi cứ ở đây , ngoài trời sắp đổ tuyết , giờ ngươi yếu ớt, đừng để cảm lạnh.”
“Đã vất vả cho .”
Ngưu Nhị , : “Không vất vả, chút việc gì đáng .”
“Thịt rán còn khá nhiều, mai bắt đầu ngươi tự ăn , đừng để ý đến .”
“Được.” Ngưu Nhị đáp một tiếng rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-206.html.]
Giờ khắc nàng ngửi mùi thịt cá, thứ thể ăn chỉ cháo và rau luộc.
Cháo hâm nóng nhanh, hai bát lớn, thêm một đĩa nhỏ dưa muối.
Mèo con Kute
Nàng bát của Ngưu Nhị, bát của , thành thật : “Ta ăn hết, ăn ít vài muỗng thì , ăn nhiều sẽ nôn.”
“Ngươi cứ ăn , ăn hết ăn.”
Trần Giao Giao gì thêm, cúi đầu uống một ngụm.
Cháo nuốt bụng thấy buồn nôn. Nàng cố nhịn ăn vài muỗng, chạy đến cửa sổ ói chậu vài , dùng nước súc miệng, miễn cưỡng ăn thêm vài muỗng, đó sốt ruột ngậm một miếng quả khô chua.
Vẫn còn buồn nôn, nhưng ít cũng thể kìm nén .
Nàng dùng tay xoa dọc cổ, cố gắng trấn áp cơn buồn nôn .
Ngưu Nhị rửa xong nồi trở về thì thấy nàng há miệng, thỉnh thoảng buồn nôn khan. Hắn đưa tay vỗ vỗ lưng nàng, lo lắng : “Lão lang trung thời gian nôn nghén mỗi mỗi khác, phần lớn là hai tháng.”
Nàng gật đầu, thầm nghĩ mỗi ngày ói còn nhiều hơn ăn , cứ thế , sợ là nàng sống nổi quá hai tháng.
Nửa đêm bên ngoài đổ tuyết, ngày hôm nàng vẫn nỡ để Ngưu Nhị trấn.
Bữa sáng vẫn là cháo, nàng còn nấu thêm một ít bắp cải.
Bắp cải luộc với nước trong cũng ngon, ngọt lịm.
Hôm nay trời lạnh, nàng cũng chẳng chút tinh thần nào. Ăn cơm xong liền nhà .
Ngưu Nhị đang đan nón lá đất, thấy tiếng nàng trở liên tục liền thỉnh thoảng ngẩng đầu một cái.
Thời gian thoáng cái đến cuối tháng hai, thời tiết vẫn ấm lên. Đêm xuống tuyết rơi, sáng sớm gió thổi lạnh thấu xương run cầm cập.
Mặt trời từ phía Đông mọc lên, cả bầu trời phủ một tầng vàng óng mắt.
Quầy bán đậu phụ ở đầu thôn đến, nàng tặc lưỡi một cái, bỗng nhiên ăn.
Mấy ngày nay ngày nào cũng là cháo, nàng gầy một vòng lớn, cả ngày ủ rũ chút tinh thần.
Ngồi bếp một lúc, nàng phát hiện thật sự ăn, bèn dậy hậu viện tìm Ngưu Nhị.
Ngưu Nhị đang cho thỏ ăn ở hậu viện, tiếng động liền đầu: “Có chuyện gì ?”
“Ăn đậu phụ ?”
Ngưu Nhị sững sờ. Mấy ngày nay nàng chỉ uống cháo, uống xong còn nôn, mùi thịt cá càng ngửi , mỗi ngày đến cơm cũng ăn. Giờ nàng ăn đậu phụ, ngây .
“Có ăn ?” Trần Giao Giao hỏi một câu, giọng mang theo chút sốt ruột.
“Ăn.” Hắn vỗ vỗ tay, lập tức thẳng : “Ta rửa tay xong sẽ mua ngay.”
Sau khi quầy đậu phụ đến nhiều , trong thôn mua giảm bớt. Sợ bán mất, Ngưu Nhị vội vàng rửa tay qua loa bưng bát ngoài.
Người mua đậu phụ nhiều, Ngưu Nhị nhanh trở về. Nàng cho hành muối thái , thêm chút dầu mè trộn đều.
Đầu tiên nàng thử ăn một miếng, thấy buồn nôn nữa mới bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Mùi dầu mè nồng và thơm, đậu phụ thêm dưa muối, nước canh cũng mằn mặn. Nàng ăn một cách vội vã như hổ đói, Ngưu Nhị thấy cũng ăn nữa, chờ nàng ăn xong liền vội vàng đưa bát của sang.
Những ngày qua, tất cả thịt cá trong nhà đều bụng , một bát đậu phụ Trần Giao Giao cũng để tâm.
Ăn no uống đủ, bụng hiếm hoi mới no căng và dễ chịu.
Ngưu Nhị thấy nàng nôn cũng mừng rỡ, cháo trong nồi lúc cũng chín nhừ, tự múc một bát cúi đầu ăn ngấu nghiến.