Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 59: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:56:56
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong huyện việc
Hôm nay chợ đông vui, việc buôn bán cũng thuận lợi. Chẳng mấy chốc ba cây giống mang đến bán hết, thu tiền xong, cuối cùng cũng một quầy hàng của hai con bên cạnh.
Đó là một đàn ông, dáng thấp bé, tay thọc túi nắm một nắm thóc, đưa lên miệng nếm ngửi, cuối cùng mới hỏi: “Bán thế nào?”
“Sáu đồng.”
Người đàn ông lắc đầu: “Năm đồng.”
“Thêm chút nữa ạ, thóc của là gạo mới năm ngoái, trong tiệm đều bán bảy đồng.”
“Cô đây tiệm.” Người đàn ông thèm để ý.
Người phụ nữ đáng thương : “Chồng bệnh, chúng cần gấp tiền để mua thuốc, cầu xin ông đó…”
Người đàn ông mảy may động lòng: “Năm đồng, cô bán thì bán, bán thì thôi…”
Người phụ nữ sốt ruột đến phát , sợ đàn ông thật sự mua, do dự một lúc vẫn c.ắ.n răng đồng ý.
Lúc nhận tiền, nước mắt phụ nữ cứ rơi lã chã, con gái bà cũng , trông thật đáng thương.
Trần Giao Giao thấy nỡ, nhưng những khổ sở như thì nhiều vô kể, ai cũng chẳng dư dả, ai cũng chẳng thể giúp đỡ .
Đợi hai con xa, Trần Tiểu mới : “Người đàn ông đúng là thừa nước đục thả câu, con t.h.ả.m đến mà còn ép giá.”
Trần Giao Giao gì, ở nơi vốn nghèo và con cũng nghèo, ai vì khác mà khó tiền bạc của .
Cô t.h.ả.m thì liên quan gì đến , tiền của từ trời rơi xuống, đây mới là tâm lý của đa .
Gần trưa, lúc mặt trời gay gắt, ít khách mua bắt đầu lượt rời .
Trần Tiểu từ trong túi lương khô lấy một cái bánh, chia đôi đưa cho nàng một nửa.
Trần Giao Giao chút ngạc nhiên .
Trần Tiểu xụ mặt, giọng điệu chút vui: “Ăn ăn đây?”
“Cảm ơn .” Nàng đưa tay nhận lấy.
Cây giống còn hai cây, đúng là hai cây còn thừa từ , một buổi sáng lá chút héo úa.
Trần Tiểu ăn bánh khách qua hỏi: “Tỷ tỷ, khi nào chúng về ?”
“Đợi thêm một lát nữa.” Nàng chia đôi cái bánh, đưa cho Trần Tiểu một nửa: “Muội ăn , đủ .”
Trần Tiểu cũng khách khí, nhận lấy ăn ngấu nghiến.
Giữa trưa mà ngay cả nước cũng một giọt, cả hai đều khát.
“Tỷ tỷ.” Trần Tiểu kéo nàng một cái: “Ta uống nước.”
“Mua một bát .” Nàng đưa túi tiền qua.
Trần Tiểu cầm một đồng xu vui vẻ bỏ .
Ăn xong bánh, những vị khách qua , nàng dứt khoát dậy rao hàng.
Hai năm bán hàng rong, việc rao vặt buôn bán nàng quá quen thuộc.
“Cây giống đại hạ giá, giá gốc một trăm đồng nay chỉ còn sáu mươi, hai cây cuối cùng, ai đến …”
Lời rao của nàng cất lên, khách tới.
Người đó hai cây giống một lúc hỏi: “Sáu mươi đồng ?”
“Phải.” Nàng vội vã nhấc cây giống quả lên. “Mới đào sáng nay, vẫn còn bọc đất. Giờ lá héo một chút do nắng, về chịu khó tưới nhiều nước, hai ba ngày sẽ tươi trở .”
“Một trăm hai cây, bán ?”
“Một trăm mười .”
“Cứ một trăm thôi.” Nam nhân chằm chằm nàng.
Trần Giao Giao mỉm , “Được thôi, còn hai cây cuối cùng, cứ lấy hết .”
Nam nhân trả tiền, ôm cây giống quả rời .
Trần Tiểu mua nước về thì phát hiện cây giống bán hết.
Trần Giao Giao đang thu dọn đồ đạc, thấy nàng bưng nước tới liền , “Muội uống , chừa cho một ít.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-59.html.]
Trần Tiểu cũng chẳng khách khí, bưng lên uống ừng ực hai ngụm. Khi đưa trả nước cho nàng, ánh mắt chút lảng tránh, trông vẻ chột .
Nước vơi quá nửa, Trần Giao Giao cũng gì, bưng lên uống cạn một đưa bát cho nàng, “Muội trả bát đợi ở cổng chợ.”
Trần Tiểu chạy mất.
Những thứ các nàng mang theo nhiều, sáu cây giống quả và một giỏ trứng, tất cả đều bán hết sạch.
Ở cổng chợ tụ tập ít , đều là những tan chợ và chuẩn về nhà. Trần Tiểu đợi ở đó, bên cạnh còn một nam nhân cao lớn, lúc đang lưng về phía nàng.
Chỉ với dáng cao lớn và bóng lưng quen thuộc, nàng liền đoán ngay đó là Ngưu Nhị.
Nàng còn đến gần thì Ngưu Nhị đầu , trông y gầy và đen hơn .
Nàng đ.á.n.h giá Ngưu Nhị, hỏi, “Huynh cao thêm ?”
Ngưu Nhị gật đầu, từ trong bọc lấy một gói giấy dầu đưa cho nàng, “Bánh bao mới lò, các ăn .” Nói xong, y ném bọc đồ của chiếc gùi, nhận lấy những thứ khác.
“Lại là bánh bao nhà công bạn ?”
Ngưu Nhị “Ừ” một tiếng giải thích, “Ta hỏi xem họ cần củi , tiện thể mua mấy cái.”
Tổng cộng bốn cái, nàng chia cho mỗi một cái, gói cái cuối cùng cất .
Bánh bao c.ắ.n miệng mọng nước, vị mặn nhẹ và mùi thịt thơm lừng.
“Trong huyện cũng việc nữa ?”
“Không còn, việc năm nay khó tìm quá.”
“Năm nay trong thôn cũng ngoài nữa.”
Hắn “Ừ” một tiếng, “Hoa màu trong nhà ngập ?”
“Bị ngập , nhưng may mà đó mọc lên , tính thì ngập mất một nửa nhỏ.”
“Thế là may , đất đai bên huyện đều ngập hết, gạo trong tiệm lương thực cũng tăng giá.”
“Năm nay đều khó khăn…” Nàng thở dài, “Huynh chuyện hỏi về việc đưa củi thế nào ?”
“Thành , ngày mai sẽ lên núi. Nắng giờ đủ , chẻ phơi hai ba ngày là thể đốt .”
“Trong nhà còn chút củi, đưa qua đó ?”
“Không , vội, mấy ngày nữa đưa cũng , bên đó tạm thời thiếu.”
“Vậy thì …” Do dự một lát, nàng vẫn , “Ngưu Khang Niên gần đây đến nhà .”
“Biết .” Ngưu Nhị gật đầu biểu cảm, “Ta sẽ rõ ràng với .”
Ngưu Nhị chịu khổ từ tay Ngưu Khang Niên và Ngô Xuân Hoa, lúc nàng nhắc đến Ngưu Khang Niên, sắc mặt y cũng khá lạnh nhạt.
Nghe y , Trần Giao Giao cũng thêm gì nữa, ba im lặng tiếp.
Vô tình liếc ngang, nàng phát hiện Ngưu Nhị vẫn luôn đ.á.n.h giá nàng, chút hiểu nên sang y.
Ngưu Nhị ngây một chút, hoảng loạn đầu , nhanh trở , nín nhịn nửa ngày cuối cùng , “Muội… cũng cao lên .”
“Có ?” Trần Giao Giao ngây , vội vàng đưa tay chạm đỉnh đầu .
Dù thừa nhận, nhưng nguyên chủ quả thực là một lùn.
“Thật sự cao lên .” Ngưu Nhị mặt , “Trước đây chỉ đến n.g.ự.c thôi.”
Theo lời y , Trần Giao Giao đầu về phía n.g.ự.c y, dùng tay sờ đầu thử đo một chút, càng hiểu, “Giờ vẫn chỉ đến n.g.ự.c mà.”
“Ta cao lên .”
Ta cao lên, cũng cao lên.
Mèo con Kute
Trần Giao Giao chợt hiểu , chút vui mừng. Nếu từ khi đến thế giới , ngoài việc hài lòng về điều kiện sống , điều hài lòng lớn nhất chắc chắn là khuôn mặt và vóc dáng của nguyên chủ.
“Điều rằng khả năng sẽ còn cao nữa ?”
Ngưu Nhị hiểu lắm cách dùng từ của nàng nhưng vẫn gật đầu, “Trước đây quá gầy, giờ béo lên một chút nên mới cao… cũng hơn .”
“Trong huyện bán nón lá, đội thể tránh đen da. Đợi về cũng tranh thủ cho một cái.”
“Được đó.” Nàng vui vẻ .