Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 79: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:57:16
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

--- Lời của Trần Chấn Cường ---

 

Thời gian thấm thoát trôi qua, lúc trời cũng lạnh dữ dội, sáng sớm thức dậy thấy sương giăng đầy vườn rau.

 

“Sao cảm thấy năm nay lạnh hơn?”

 

“Không mà.” Trần Tiểu : “Năm ngoái cũng lạnh như .”

 

“Còn đông mà thế , ngoài một chuyến, lạnh đến mức run cầm cập.”

 

“Cũng chỉ sáng sớm và tối thôi, ban ngày cũng lạnh.” Trần Tiểu lật một cái ngủ .

 

Tỉnh dậy thì mặt trời lên .

 

Trần Bình từ ngoài cửa bước , nàng chút khó hiểu hỏi: “Con ?”

 

“Đi loanh quanh một chút.”

 

Bữa sáng ăn hồ dán rau dại, mỗi nửa bát kèm với dưa muối hành dại, ăn miệng mặn mặn cũng ngon.

 

Lúc núi cũng còn cỏ gà, ngoài việc chợ thì bọn họ cũng chẳng gì để , khi ăn cơm xong Trần Bình ngoài.

 

Nàng quét dọn sân, tháo chăn đệm trong nhà xuống, đem ruột chăn phơi ngoài sân.

 

Trần Tiểu ôm giỏ kim chỉ hỏi: “Năm nay chúng vẫn ba chen chúc ngủ chung ?”

 

“Không chen chúc nữa, củi trong nhà đủ dùng , để nó tự ngủ riêng.”

 

Phòng của Trần Bình nhỏ hơn phòng của nàng và Trần Tiểu một chút, một cái giường, một cái tủ, một cái bàn nhỏ.

 

Căn phòng nó tự ở nên cũng tự quét dọn, bẩn nhưng cũng sạch lắm, nàng đại khái giúp nó quét dọn một chút, tháo chăn và đệm kéo sân phơi.

 

Trần Tiểu yên nhúc nhích, chỉ hỏi nàng: “Có cần giúp giặt ?”

 

“Đi thôi.” Nàng : “Một giặt thật tốn sức, cùng giặt .”

 

Trần Tiểu đặt giỏ kim chỉ xuống, cùng nàng cửa.

 

Đi ngang qua nhà họ Ngưu, thấy Ngưu Nhị đang lưng thu dọn củi.

 

Đi xa , nàng : “Ngưu Nhị chăm chỉ như , những món nợ của trả hết .”

 

“Đâu dễ thế.”

 

Bên bờ sông, Đặng Nhị Mai cũng đang giặt quần áo, nàng chào một tiếng, đối phương chỉ cúi đầu đáp .

 

Hai sang một bên khác, ướt vải, rắc đầy tro bếp lên sức chà xát vài cái là sạch.

 

Mắt Trần Tiểu thỉnh thoảng liếc Đặng Nhị Mai, nhỏ giọng : “Nàng đ.á.n.h .”

 

“Ta thấy .” Trần Giao Giao cúi đầu, cũng nhỏ: “Đừng nữa, cẩn thận thấy.”

 

Đến sớm quá, lúc nước còn nắng ấm, đông cứng đến nỗi ngón tay tê dại.

 

Trần Tiểu dường như quen với điều đó.

 

Nàng qua : “Đổ nước trong chậu , ướt trực tiếp chà một lát giặt hai lượt bằng nước sạch là .”

 

“Không .” Trần Tiểu : “Ta lạnh.”

 

Hai giặt một nửa thì Đặng Nhị Mai dậy rời , lâu gánh xô nước .

 

Chạy chạy ba chuyến, Trần Tiểu nàng khỏi lẩm bẩm: “Đặng Nhị Mai thật đáng thương, Lôi An cả ngày nhà gì, nàng vẫn đánh.”

 

“Người mỗi một mệnh, nàng mà rời khỏi nhà họ Lôi cũng chẳng chỗ nào để , Lôi An đ.á.n.h nàng , nàng chẳng cũng đành chịu đựng .”

 

“Nếu nàng thể sinh một đứa con trai thì mấy.”

 

“Việc thể sinh con chắc là vấn đề của Đặng Nhị Mai.” Trần Giao Giao liếc nàng: “Đừng nữa, dù chúng cũng thể quản .”

 

“Nếu Đặng Nhị Mai cũng học theo…”

 

Trần Giao Giao lời của nàng giật , vội vàng quát một tiếng: “Muội quản cái miệng của ? Lời nào nên , lời nào nên ? Đừng cả ngày học theo mấy bà tám trong thôn.”

 

Trần Tiểu giật , vội vàng ngậm miệng.

 

Giặt xong quần áo về, lúc gặp Trần Nhị Lệ ngoài đổ nước, gương mặt nàng kéo dài , vẻ như ai đó nợ nàng tiền .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-79.html.]

“Nhà lão thôn trưởng rốt cuộc phân gia ?”

 

“Muội quản phân phân gì, liên quan đến , đừng cả ngày lải nhải, thấy nghĩ mong phân gia đó.”

 

“Ta chỉ tiện miệng thôi, nhà thôn trưởng cãi vã, lâu như mà cũng chẳng chuyện gì xảy .”

 

“Thôn trưởng chắc chắn phân, nhưng thái độ của Trần Hạo và Trần Nam thì dường như cũng ý phân gia, Trần Tam và Trần Tứ thành , nhà họ quả thực chỗ ở, hơn nữa… Trần Vĩ và Trần Nhị Lệ đều còn trẻ, chia ở riêng hai tự nhiên cũng vui.”

 

“Vậy rốt cuộc họ phân ?”

 

“Đoán chừng là , để xem năm , năm nay trời sắp lạnh , dù phân gia thì vẫn sẽ ở chung.”

 

Tháng mười một, bầu trời âm u mấy ngày cuối cùng cũng bắt đầu đổ tuyết, Trần Tiểu nhà xí một lát đến nơi mũi đông cứng đỏ bừng.

 

“Mau qua đây sưởi ấm một chút.” Nàng gọi một tiếng hỏi: “Vừa nãy bà Lưu ?”

 

Mèo con Kute

“Hỏi chúng ngày mai chợ .”

 

“Ngày mai ư?” Trần Bình cũng kinh ngạc: “Bên ngoài tuyết lớn như ?”

 

“Ta cũng .” Trần Tiểu lắc đầu: “Dù hỏi như .”

 

Nghĩ đến điều gì, giọng nàng chợt hạ thấp nhiều: “Bà Hứa Hồng Mai đó chứ?”

 

“Không đến mức đó , đây trời tuyết bà còn , thời tiết thế thể để Hứa Hồng Mai chứ?”

 

“Vậy thì .”

 

Tuyết vẫn rơi lất phất ngừng, Trần Bình đẩy cửa , chân trượt một cái suýt nữa thì ngã sấp xuống đất.

 

“Muội chậm thôi.” Trần Tiểu lẩm bẩm: “Ta hôm qua ngã một cú đến giờ vẫn còn đau đây.”

 

“Vừa trượt chân một chút.” Trần Bình xuống : “Chúng nên g.i.ế.c gà ?”

 

là nên g.i.ế.c, để trong kho lương thực đông lạnh cũng hỏng, mỡ lợn trong nhà hết , bữa khác chợ mua về hết.”

 

“Đại tỷ.” Trần Tiểu lập tức : “Chúng xin chủ quán chút lòng lợn ăn .”

 

“Đến lúc đó hỏi ông chủ xem .”

 

Trong nhà nồi nhỏ, nếu thể trực tiếp bắc lên chậu than nấu cháo, đỡ bếp chịu lạnh.

 

Ăn cơm xong, Trần Chấn Cường chắp hai tay lưng chầm chậm đến.

 

Ngồi sưởi ấm một lúc, ông : “Ta bàn với Ngưu Nhị chuyện sính lễ, định nửa tháng nữa, Ngưu Nhị đoạn tuyệt quan hệ với Ngưu Khang Niên, trong nhà cũng trưởng bối, đến lúc đó cứ qua loa thôi.”

 

“Vâng.” Nàng đáp một tiếng.

 

Trần Chấn Cường cũng , cứ Trần Tiểu thêu khăn tay, một lát : “Sau khi sang xuân thành , con sẽ là nhà họ Ngưu, nhưng con nhớ họ Trần, Bình Nhi là ruột của con, cùng một thôn, nó cũng thể giúp con chống lưng…”

 

Nghe ông vòng vo nhiều như , Trần Giao Giao cũng thấy chán, nhưng vẫn thuận theo lời ông mà cam đoan: “Bình Nhi tự nhiên là của , dù gả , cũng sẽ bỏ mặc .”

 

“Vậy thì .” Trần Chấn Cường dậy: “Vậy về đây.”

 

Ba tiễn ông cửa.

 

Trần Giao Giao trực tiếp bếp, Trần Bình theo , ngập ngừng gọi một tiếng: “Đại tỷ…”

 

Nàng ngẩng đầu, rõ vẻ mặt Trần Bình mới thở dài : “Ta quả thực thích , nhưng cũng là lời thật, của , sẽ bỏ mặc .”

 

“Ta .” Trần Bình : “Ngưu Nhị ca đây cũng với .”

 

“Vậy cũng nên hiểu, vui chỉ đơn thuần là ghét những lời họ với mà thôi.”

 

Trần Bình nhắc nữa, chỉ : “Phải nhanh chóng giày và hỷ phục cho đại tỷ thôi.”

 

“Không cần mới , chỉ mặc một đừng lãng phí tiền đó, bữa khác hỏi Thúy Bình xem đồ mặc qua , mua rẻ là .”

 

“Đồ hồi môn thì vẫn chuẩn .”

 

“Kịp mà.” Nàng buồn : “Mấy tháng nữa cơ.”

 

“Còn quần áo nữa.” Trần Bình nhíu mày vẻ mặt đầy lo lắng: “Tài thêu thùa của đại tỷ… là để nhị tỷ cho đại tỷ .”

 

“Vậy thì nấu cho nàng hai quả trứng dỗ dành mới .”

 

“Nấu ba quả cũng .” Trần Bình rộ lên.

 

 

Loading...