Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 82: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:57:19
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Nga sinh con
Cửa nhà Trần Thật mở, nàng hô một tiếng ở cửa bước .
Trong phòng Ngô Thúy Bình đáp lời, nhanh liền ngoài.
“Sao , Giao Giao?”
“Ta hỏi bộ hỉ phục đây mặc bán ?”
“Có bán chứ.” Ngô Thúy Bình vội : “Lúc đó mua cũng là của khác, một trăm mười đồng tiền đồng.”
“Vậy bán bao nhiêu?”
“Một… chín mươi đồng ?”
“Để xem thử quần áo.”
Ngô Thúy Bình lập tức tìm.
Hỉ phục còn bao gồm cả giày, nhưng vì là màu đỏ nên ngày thường thể mặc, bán tự nhiên cũng rẻ.
Hỉ phục còn khá mới, nhưng dù cũng là đồ qua mấy tay …
Mèo con Kute
“Bảy mươi.”
Lý Thúy Hoa từ trong phòng : “Bộ hỉ phục vẫn còn mới mà, bảy mươi mà chứ.”
“Cũng gần đủ , bộ cũng qua tay mấy mà.”
Ngô Thúy Bình Lý Thúy Hoa, cũng dám dễ dàng lên tiếng.
“Thêm chút nữa .”
“Bảy mươi lăm.”
“Thêm chút nữa .”
“Không thêm nữa .” Trần Giao Giao đưa quần áo cho nàng .
“Cầm lấy .” Lý Thúy Hoa phất tay: “Bộ quần áo vẫn còn mới mà.”
“Dù mới hơn nữa thì cũng chỉ mặc một thôi đúng ?” Nàng nhận lấy quần áo: “Ta về thử một chút, nếu thì sẽ mang tiền qua cho .”
“Đi .” Lý Thúy Hoa xua tay phòng.
Trong nhà, Trần Tiểu chuẩn sẵn giỏ kim chỉ, thấy nàng cầm quần áo liền hỏi: “Lấy về ? Mua bao nhiêu tiền?”
“Bảy mươi lăm, thử xem .”
“Rẻ ?”
“Vài từng mặc qua, đương nhiên là rẻ .”
“Vậy thì quá.” Nàng vui vẻ , “Đợi thành còn thể mặc .”
Trần Giao Giao lời nàng chọc .
Thay hỉ phục xong xoay một vòng, vạt váy ngắn một chút, nhưng cũng quá lộ liễu.
Trần Tiểu chăm chú , gật đầu: “Đẹp lắm.”
“Đôi giày nhỏ, nhưng cũng , dù gì cũng chỉ mặc một lát.”
Trần Tiểu cúi đầu đôi giày, thấy vấn đề gì liền : “Ta may y phục, ngươi khâu đế giày, mặt giày sẽ cho ngươi .”
“Được.” Nàng đáp.
Trần Bình tiễn Trần Tam Thịnh về, lúc trở thì thằng bé : “Thím hai ngã .”
“Sao ngã?”
“Bụng thím lớn quá, lúc nhà xí thấy cây gậy đất nên vấp.”
“Người thím thế nào ?”
“Bà nội là sắp sinh , bà bảo mau về, thế là về đây.”
“Ta xem một chút, hai đứa ở nhà đừng .” Trần Giao Giao chạy vội cửa.
Chu Thúy Hương nhà họ Trần cũng ở đó, Vương Tiểu Phương bưng nước từ bếp , thấy nàng liền mắng: “Ngươi một đứa con gái chạy đến đây gì? Mau về !”
“Thím hai ạ?”
“Ở trong đó, ngươi về , lát nữa hẳn qua.”
“Ta trong, bếp cần đun nước ạ?”
“Không cần ngươi, thím Lưu bọn họ ở đó , mau về đừng loạn.”
Trần Giao Giao đành về, ở nhà Trần Tiểu bắt đầu động kim. Thấy nàng về liền thuận miệng hỏi: “Thế nào ?”
“Không , nhưng chắc .”
Mãi đến tối, áng chừng thời gian cũng gần đến, ba chị em họ mới đến nhà họ Trần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-82.html.]
Vương Nga sinh xong, ngoài dự đoán, là một bé trai.
Nàng tỉnh, đứa bé đang ngủ bên giường.
“Sao thím ngủ một lát?” Nàng khẽ hỏi, sợ đứa bé giật .
“Đau quá ngủ .” Vương Nga chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ của đứa bé : “Đứa bé y hệt Tam Thịnh hồi nhỏ.”
Trần Giao Giao ghé sát một cái, bé xíu, thoang thoảng mùi sữa, chỉ là mặt mũi nhăn nheo, còn thứ giống như da c.h.ế.t, căn bản chẳng dính dáng gì đến chữ .
Vương Tiểu Phương bưng cơm , là một bát mì sợi trắng.
Đứa bé mở mắt, vẫn còn ngủ mê man. Vương Tiểu Phương thích thú cúi bên giường hôn ngớt. Vương Nga ăn xong mì liền mệt mỏi.
Nàng mắt, : “Trời cũng còn sớm nữa, thím cũng nên nghỉ ngơi sớm .”
Vương Nga gật đầu, chậm rãi xuống.
Vừa khỏi cửa liền thấy Trần Tam Thịnh đang xổm ở cửa. Trần Bình như một lớn vỗ đầu thằng bé hỏi: “Sao trong?”
Trần Tam Thịnh lắc đầu, đột nhiên hỏi nàng: “Giao Giao tỷ, em trai , cha sẽ yêu thương em trai nhất ?”
“Tại ngươi ?”
“Họ đều thế, em trai , cha sẽ còn thích nữa.”
Trần Tam Thịnh nàng với ánh mắt đầy hy vọng. Trần Giao Giao thằng bé đến ngẩn trong chốc lát, nhanh liền : “Đừng họ bậy, nương ngươi thương ngươi , ngươi còn ?”
Thằng bé gì, chỉ gật đầu, đó bước sân.
Trần Bình thằng bé, mặt cũng hiện lên vẻ lo lắng: “Đại tỷ, ngươi thím hai bọn họ sẽ…”
“Không , đừng nghĩ nhiều như , Tam Thịnh cũng xem như đứa trẻ lớn , dù nữa đó cũng là con ruột của họ, giống như nhặt về, thể ghét là ghét .”
Ba trở về nhà, trời tối hẳn. Trong chậu than trong nhà, đốm lửa vẫn còn cháy. Nàng ném thêm hai khúc củi , chậu than lập tức bốc lên khói đen.
“Sớm muộn gì cũng trúng độc.” Nàng lẩm bẩm một câu.
Trần Tiểu rõ lắm, động tác trải giường dừng đầu nàng: “Ngươi gì?”
“Ta sớm muộn gì cũng trúng độc.”
“Trúng độc gì?”
“Không gì.” Nàng ngáp một cái lên giường.
Ngày hôm , ăn sáng xong nàng phòng lấy sáu quả trứng gà .
Trần Tiểu hỏi: “Ngươi định mang cho thím hai ?”
“Trong nhà chỉ trứng gà, cũng chẳng gì khác để tặng. Vả , thím hai mới sinh con cần ăn chút đồ bổ, trứng gà nhà thím sợ là bán hết , mang vài quả qua cũng xem như chút tấm lòng.”
“Vậy ngươi , nhà may y phục đây.”
“Kê một cái ghế sân , cứ ở mãi trong nhà dễ đau đầu.”
“Lạnh.”
“Vậy thì ngươi hé cửa một chút, đừng cứ đợi đến khi chậu than gần tàn mới ném củi. Ngươi cứ lười như , trong nhà khói.”
“Biết .” Nàng chút kiên nhẫn đáp một tiếng.
Trần Giao Giao bất đắc dĩ, cầm trứng gà đến nhà họ Trần.
Trần Tam Thịnh xổm ở cửa, trông vẻ vui.
“Sao nhà?”
Trần Tam Thịnh dậy kéo tay nàng nhà.
Trong nhà, Vương Nga xuống giường. Vương Tiểu Phương đang bế đứa bé dỗ dành. Nàng định gì đó thì Vương Tiểu Phương mắng: “Ngươi c.h.ế.t , trong nhà lạnh như , mau thả rèm xuống .”
Đằng , Trần Tam Thịnh trông vẻ tủi , buông tay nàng ngoài.
Vương Tiểu Phương thấy thế càng tức giận hơn, miệng mắng thêm vài câu.
Nụ mặt Trần Giao Giao cũng nhạt nhiều. Nàng đưa sáu quả trứng gà trong giỏ , : “Ta mang vài quả trứng qua cho thím.”
Vương Nga thấy liền : “Sáng nay còn ăn trứng, tiếc là nhà hết sạch . Ngươi đúng là chu đáo…”
Nàng cũng theo, dặn dò: “Vậy thím cứ nghỉ ngơi cho khỏe, xin phép đây.”
“Ở chơi một lát .” Vương Nga vội .
“Không , về giày . Tiểu Tiểu một bận rộn lắm, thì giận dỗi mất.”
“Vậy thì tranh thủ .” Vương Nga : “Chờ thím khỏe hơn, cũng sẽ qua giúp ngươi.”
“Ngươi lo mấy chuyện đó gì, cứ chăm sóc cho cháu trai bảo bối của cho , mấy chuyện đó hai đứa chúng nó tự .” Vương Tiểu Phương sẵng mặt mắng vài câu.
Trên mặt Trần Giao Giao còn ý , chỉ với Vương Nga: “Thím ơi, đây. Hôm khác sẽ đưa bọn trẻ sang nhà chơi.”
Vương Tiểu Phương gì đó, nàng lười , trực tiếp vén rèm ngoài, quên nhắc nhở họ: “Ta đưa Tam Thịnh về chơi với Bình nhi .”
Trong nhà Vương Tiểu Phương mắng gì đó nàng rõ, chỉ thấy cực kỳ đáng ghét.