Sau bữa trưa nghỉ chốc lát thì Trần Tam Thịnh đến, tay y còn ôm một cái bánh màn thầu lớn, hai tay rụt ống tay áo, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, nước mũi chực chảy miệng.
“Ngoài tuyết rơi ?”
“Rơi , nhưng nhỏ thôi.” Y vỗ vỗ đầu .
“Không tuyết .” Trần Giao Giao kéo ghế bên cạnh , gọi y xuống.
Trần Tam Thịnh “ưm” một tiếng, đặt bánh màn thầu lên đùi duỗi tay sưởi ấm bên bếp lửa.
“Ngươi ăn cơm ?” Trần Tiểu liếc cái bánh màn thầu đùi y.
Không hiểu , Trần Giao Giao thấy sự thèm thuồng nét mặt nàng .
“Ăn , nương cho đó, bảo để dành chiều đói thì ăn.”
9_“Ngươi thằng nhóc ở nhà mà cứ chạy sang đây gì?”
“Nương và đều đang chăm sóc , ai thèm để ý đến .”
“Đừng tiểu của đại tỷ , đến cứ đến, coi như nhà .”
Trần Tam Thịnh gật đầu, rõ ràng y cũng để lời Trần Tiểu lòng.
Ngồi một lát, ngoài trời cuối cùng cũng đổ tuyết lớn. Trong sân truyền đến tiếng bước chân, Hứa Hồng Mai vén rèm bước .
“Mau đây .” Nàng chào một tiếng đầu Trần Bình, “Con bếp lấy thêm một cái ghế đây.”
Hứa Hồng Mai ngại ngùng , : “Ở nhà một buồn chán, liền nghĩ đến đây chuyện với .”
Trần Giao Giao một tiếng, liếc tay nàng : “Thím đang giày ?”
“Phải, giày của Ngô Nguyên rách , nương bảo một đôi.”
Lời , ngay cả Trần Tam Thịnh cũng khỏi nàng .
Một nữ nhân xuất giá, nếu cha chồng còn sống, thì cái lý nào giày may quần áo cho tiểu thúc t.ử cả. Nếu là giúp chồng một tay thì cũng gì, nhưng ý Hứa Hồng Mai , là nàng tự cho Ngô Nguyên chứ giúp.
Hứa Hồng Mai dường như nhận điều gì bất thường, cúi đầu bận rộn một lúc đột nhiên hỏi: “Đêm qua nương phiền các ?”
“Đâu chỉ phiền chứ.” Trần Tiểu như tìm đối tượng để trút bầu tâm sự, sốt ruột : “Vừa mắng, còn tưởng chúng đắc tội gì với bà chứ.”
Trần Giao Giao liếc nàng một cái, gì.
Hứa Hồng Mai mím môi, trông vẻ khó xử và hổ: “Nương … bà tính tình vốn là như .”
“Lẽ nào nguyên do gì ?” Trần Tiểu truy hỏi.
“Con đừng lắm lời nữa.” Nàng trừng mắt Trần Tiểu, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.
“Thật cũng gì, chỉ là chuyện bữa tiệc thành hôm thôi. Nương từ đến nay thích chấp nhặt một chuyện buông. Lần đó khi về nhà đẻ, bà cứ luôn những điều về nhà họ Ngô mặt Ngô Tín, lời lẽ khó , lúc đó đều chút vui… nên mới thành cái bộ dạng .”
“ cái tính của nương thím cả làng đều , đều chấp nhặt, nhà họ Ngô hà cớ gì chấp nhặt chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-90-an-oan-cua-ba-vuong-goa-phu-va-nha-ho-ngo.html.]
Trần Giao Giao trừng mắt nàng .
Trần Tiểu cúi đầu, nhưng nhanh ngẩng lên Hứa Hồng Mai.
Vẻ mặt Hứa Hồng Mai vô cùng khó xử, nhưng vẫn cố gắng gượng : “Không chấp nhặt .”
“Trưa nay các ăn gì ?” Nàng ngượng nghịu chuyển chủ đề.
Hứa Hồng Mai như trút gánh nặng, : “Mì, xào thêm một đĩa bắp cải. Các thì ?”
“Cũng là mì, xào một đĩa bắp cải, nhưng chúng ăn mì gà hầm, còn ăn thêm một quả trứng nữa.”
Nói đến bữa trưa nàng liền vui vẻ, Trần Bình sẽ cho nàng một quả trứng thật sự cho.
Trong nhà còn chín quả trứng, như mỗi họ còn thể ăn thêm ba quả.
“Mì gà hầm ngon thật, nhiều năm ăn .”
“Gà đại tỷ mua năm ngoái là gà thịt đó, nuôi bằng cỏ gà, còn rẻ hơn thịt heo, hơn nữa nước dùng còn thể ăn mì, quá đỗi lời còn gì.”
“ là lời, vẫn là Giao Giao thông minh.”
“Năm nay nhà thím mua thịt ?”
“Mua hai cân, đêm qua ăn một bữa, còn một ít.”
“Mới hai cân thôi ? Nhà thím đông như , chắc đủ ăn .”
“Nếm chút hương vị thôi là , ăn no thịt thì lấy nhiều tiền như ?” Hứa Hồng Mai một tiếng, cũng để bụng.
Trần Tiểu : “Vậy thím về với Lưu thẩm, bảo năm nay bắt hai con gà về nuôi , gà của chúng mập lắm, nhiều thịt lắm đó.”
“Được, về với nương.”
Hai ngươi một lời, một câu, Trần Giao Giao chen .
Trần Tam Thịnh ôm bánh màn thầu gặm từng miếng, Trần Tiểu thứ tư chằm chằm cái bánh màn thầu của y.
Mèo con Kute
Trần Tam Thịnh ngẩng mắt nàng , bẻ đôi cái bánh màn thầu chia cho nàng một nửa.
Trần Giao Giao thấy, chút bực : “Trưa nay con ăn nhiều nhất .”
“Y tự cho con mà.” Trần Tiểu nhỏ giọng .
Trần Tam Thịnh gật đầu: “Tiểu cứ chằm chằm bánh màn thầu của .”
Hứa Hồng Mai chọc , hỏi y: “Sao dạo cứ thấy con chạy sang đây ? Không ở nhà chơi với tiểu ?”
“Y đến tìm Bình nhi chơi, Kỳ Nguyên nhỏ quá, cả ngày thì cũng ngủ.”
“Cũng .” Hứa Hồng Mai thêm gì nữa.