Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 93: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:57:30
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sóng gió bông vải

 

Ngưu Nhị tám ngày liền, cuối cùng cũng trở về mùng mười.

 

Đêm đến, ba đang dùng bữa, Ngưu Nhị từ ngoài cửa bước , giày và ống quần đều dính đầy bùn đất, xem về đến nhà vội vã sang đây.

 

“Ăn cơm ?” Nàng thuận miệng hỏi một câu, dù trong nồi cũng chẳng còn cơm.

 

“Ăn , ăn lương khô đường.” Hắn từ trong lòng lấy một chiếc trâm cài tóc, màu hồng phấn.

 

“Mấy hôm việc xuống trấn, thấy nó nên mua.”

 

Trần Giao Giao ngây , “Sao nghĩ đến việc mua thứ ?”

 

“Chỉ là cảm thấy nàng cài lên sẽ .”

 

Trần Tiểu chằm chằm, chút hâm mộ : “Trước cô tư về nhà cũng cài một cái đầu, chắc là đắt lắm nhỉ.”

 

“Cũng tệ.” Ngưu Nhị đưa qua, “Nàng cài thử xem .”

 

Trần Giao Giao cho chút ngượng ngùng, Trần Tiểu nóng lòng nhận lấy dậy cài lên đầu nàng.

 

Phụ nữ trong thôn ăn vận giản dị, hiếm khi cài trâm cài tóc.

 

Trần Giao Giao đoan trang đó cho họ xem, chút thấp thỏm hỏi: “Có ?”

 

“Đẹp lắm.” Ngưu Nhị gật đầu.

 

Mèo con Kute

Nàng Trần Bình và Trần Tiểu: “Có ?”

 

“Đẹp lắm ạ.” Trần Tiểu đặc biệt dùng sức gật đầu.

 

Trần Giao Giao khen đến mức chút ngượng nghịu, định tháo xuống thì : “Cứ cài , mà.”

 

“Hay là để đến lúc thành thì cài?”

 

Ngưu Nhị thoáng suy nghĩ cũng đồng ý.

 

Hai hôm , Trần Chí Hùng vác một bao tải đến, bên trong là bông.

 

Hắn đặt đồ xuống, : “Đây là bốn cân, đều là , tính rẻ cho , đưa một lạng bạc là .”

 

“Phiền chú hai quá, đường xa như còn để chú về về.”

 

“Không .”

 

Trần Bình về phòng lấy tiền , Trần Chí Hùng cũng đếm, một tiếng rời .

 

Có bông vẫn còn thiếu vải để chăn, Trần Bình : “Ngày mai Ngưu Nhị đưa củi, sẽ cùng để mua vải.”

 

“Con ?”

 

“Ta lớn mà.” Trần Bình : “Lại còn Ngưu Nhị nữa, đại tỷ cứ yên tâm .”

 

“Được, con với Ngưu Nhị một tiếng, bảo sáng mai đợi con.”

 

Trần Bình chạy lon ton khỏi cửa, Trần Tiểu lúc mới : “Cái đúng là do thím hai bụng, bớt giá nhiều như .”

 

.”

 

Nàng từng nghĩ thể sẽ bớt một chút, nhưng bớt nhiều đến thì ngờ tới.

 

Ban đầu chỉ mua ba cân để một cái chăn mỏng, ai ngờ biếu nhiều thế.

 

Buổi chiều, Vương Nga đặc biệt đến với nàng chuyện chăn: “Chăn dì sẽ giúp con , con xuất giá dì cũng chút gì đó chứ.”

 

“Dì thì con tự nhiên là vui , chỉ là Tiểu Kì Kì ? Thằng bé e là rời .”

 

“Bà nội thằng bé trông là , dì cách một lát về cho bú, thằng bé cũng ngoan, quấy phá .”

 

“Vậy , dì mai qua đây, chúng xử lý bông .”

 

“Được, dì về đây, sáng mai ăn cơm xong sẽ đến.”

 

Nàng đáp lời, tiễn ngoài.

 

Làm chăn bông cũng việc nhẹ nhàng gì, chủ yếu là việc xử lý bông phiền phức.

 

Ngày hôm , Vương Nga đến từ sáng sớm.

 

Nàng vội vã như thể sắp một chuyện lớn lao.

 

Phòng của Trần Bình ngoại trừ buổi tối ngủ thì ban ngày cũng dùng đến, trong sân gió, hai dứt khoát trong phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-93.html.]

 

Trải một lớp vải lên giường, từ từ vỗ tơi bông , từng chút một trải lên.

 

Công việc nhọc nhằn, đòi hỏi sự kiên nhẫn.

 

Hai đang thì thím Lưu cũng đến, Vương Nga vội vàng chào hỏi một tiếng, ba bận rộn hẳn lên.

 

Hai họ đối với công việc hề xa lạ, cũng nhanh.

 

Nàng đặt bông vỗ tơi lên, từ trong bao tải lấy một ít, vỗ hai cái thì ngây .

 

“Cái là thứ gì?”

 

Hai tiếng liền qua, thím Lưu cầm lấy xem, do dự liếc Vương Nga một cái: “Đây là bồ hóng lau sậy?”

 

Vương Nga cũng ngẩn , bông là lấy từ nhà Thành T.ử Hưng mang về…

 

Nàng tin, đổ hết bông trong bao tải .

 

Bông và bồ hóng lau sậy lẫn lộn , bồ hóng thậm chí còn nhiều hơn, trong nháy mắt nàng choáng váng, thậm chí gì.

 

“Có nhà dùng bông để cấn trừ nợ lừa Thành T.ử Hưng ?” Trần Giao Giao liền .

 

đúng đúng…” Vương Nga nhanh chóng phản ứng , mắng lớn: “Cái lũ lòng lang sói .”

 

Nàng nhưng vẻ mặt vẫn khá hơn bao nhiêu.

 

“Vậy cái …” Nàng chút do dự Vương Nga.

 

Vương Nga lập tức dậy, gói gọn tất cả thứ trong bao tải, : “Dì sẽ bảo chú hai con hỏi, con yên tâm, dì tuyệt đối sẽ ăn chặn tiền của con .”

 

“Con tự nhiên là , dì cũng đừng lo lắng, chuyện nhất định là đối phương lừa Thành T.ử Hưng .”

 

đúng đúng…” Vương Nga vác bao tải ngoài.

 

Thím Lưu cũng ngờ kết quả như , nhất thời cũng gì, chỉ để một câu: “Khi nào bông thì gọi dì nhé.” rời .

 

Trở về phòng, Trần Tiểu thấy nàng đến thì chút ngạc nhiên: “Các chăn bông nữa ?”

 

“Đừng nhắc đến nữa.” Nàng khẽ kể sự việc một .

 

Trần Tiểu nghi ngờ: “Chú hai họ chắc sẽ giả, cái là thím hai bán bông rẻ như cho chúng , ai trong lòng quỷ .”

 

“Sao thể.” Nàng tin lắm: “Nhà chú hai và chúng quan hệ thế nào, thím hai thể chuyện , e là thật sự lừa .”

 

“Thím hai sẽ , nhưng nhà họ Thành thì chắc.”

 

“Đừng nghĩ xa như , cái Thành T.ử Hưng cũng loại đó, cứ chờ , dù cũng sẽ thiếu bạc của chúng .”

 

Nghe nàng Trần Tiểu cũng tiện thêm gì nữa.

 

Vương Nga về lâu thì Trần Chí Hùng đến.

 

Sắc mặt vẫn bình thường, chỉ : “Chuyện ngày mai sẽ hỏi T.ử Hưng họ, chắc là lừa, cố ý đưa cho các con mấy thứ .”

 

“Con tự nhiên tin chú, sẽ nghĩ nhiều .” Nàng hết đến khác đảm bảo.

 

Trần Chí Hùng gật đầu, từ trong lòng móc bạc đưa cho nàng: “Bạc con cứ giữ .”

 

Trần Giao Giao nhận lấy, vài câu nữa rời .

 

Buổi chiều Ngưu Nhị họ chợ về, Trần Bình ôm vải, hớn hở khoe cho hai xem: “Đại tỷ, mua vải về .”

 

“Con mua ? Có mặc cả với chủ tiệm ?”

 

“Có ạ, chủ tiệm thấy con nhỏ tuổi, còn bớt cho ít, đại tỷ, các xong bông ?”

 

“Chưa xong, xảy chút bất ngờ.”

 

“Bất ngờ gì ạ?”

 

“Số bông đó là giả, bên trong trộn lẫn bồ hóng lau sậy.” Trần Tiểu với giọng điệu khó chịu: “Bồ hóng còn trộn ít, một phần nhỏ là bông, phần lớn là bồ hóng.”

 

“Sao như ? Bông là lấy từ nhà thím hai ?”

 

“Ai mà …”

 

“Chúng mất tiền , chuyện vốn là hiểu lầm, con cứ những lời khiến khác hiểu lầm gì?” Nàng trừng mắt Trần Tiểu, chút hậm hực: “Con là lời gì thì chịu ?”

 

“Đây vốn là sự thật, cũng chẳng gì sai.” Trần Tiểu khẽ .

 

“Con thì chẳng gì, nhưng con hết lên mặt …”

 

 

Loading...