Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn - Chương 98: Thành thân ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:57:35
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Một lược chải đến cuối, hai lược tóc bạc sánh đôi, ba lược con cháu đầy nhà…” Vương Tiểu Phương miệng lẩm bẩm những lời chúc phúc, tỉ mỉ búi mái tóc dài cho nàng như một trưởng bối yêu thương cháu gái, cuối cùng dùng hoa cài tóc để tô điểm.

 

Kiểu tóc của thiếu nữ xuất giá và phụ nhân xuất giá khác . Trần Giao Giao dung mạo lúc , nhưng từ đôi mắt của Trần Tiểu khó để đoán rằng nàng hẳn là xinh .

 

“Đại tỷ hôm nay thật .” Trần Tiểu ôm Trần Kỳ Nguyên khen ngợi, đôi mắt nàng như đang phát sáng.

 

Trần Bình và Trần Tam Thịnh ở ngoài cửa, động tĩnh bên trong cũng toét miệng ngây ngô.

 

Tiếng chiêng đồng vang lên, pháo nổ giòn giã, theo một tiếng hô vang: “Đón tân nương t.ử đây …” Cả thôn xôn xao hẳn lên.

 

cách gần, nhanh Trần Giao Giao trong nhà thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

 

Ngoài cửa, Ngưu Nhị và Trần Bình vài câu, đó cửa gõ.

 

Vương Tiểu Phương với gương mặt đầy nếp nhăn thật lòng, cầm lấy khăn trùm đầu màu đỏ giũ hai cái : “Giao Giao cũng sắp lấy chồng …” Sau đó, nàng trùm lên đầu Trần Giao Giao.

 

“Đi thôi, đưa ngươi ngoài.” Vương Tiểu Phương đưa tay đỡ nàng, Trần Giao Giao đặt tay lên tay bà và dậy.

 

Trong sân tập trung nhiều , Ngưu Nhị bước tới, tiên đ.á.n.h giá nàng vài đó mới xổm xuống.

 

Trần Giao Giao sấp lên lưng , hai tay siết chặt lấy cổ .

 

Đi ngang qua nhà họ Cao, thấy Phương Tiểu Đào từ trong sân bước , cũng theo đại quân về phía nhà Ngưu Nhị.

 

Cao Tiểu Đan gả xa, đến đón dâu cũng sớm, trời hửng sáng khởi hành . Dù quen nhưng dù cũng là cùng thôn, nên đó trong thôn vẫn qua góp vui một lát.

 

Trong sân và ngoài cửa bày biện bàn ghế, cửa và bốn phía cũng dán chữ hỷ màu đỏ rực. Tân nhân khi nhà bước qua chậu lửa, đó mới là bái đường.

 

Người nhà họ Ngưu vẫn đến, khi bái đường đơn giản, nàng đưa hỷ phòng.

 

Hỷ phòng là gian nhà phụ, trong phòng quét dọn đặc biệt. Nàng giường, sờ chiếc chăn hỷ đỏ rực , mềm mại, sờ thấy như mới.

 

Nàng chút bất ngờ, dù Ngưu Nhị mua đất và mua sân cũng tốn ít tiền, lúc chắc hẳn vẫn trả hết. Mặc dù , vẫn vì thành bộ chăn nệm mới.

 

Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Trần Giao Giao một lúc thấy buồn ngủ, há miệng ngáp một cái, đột nhiên cửa đẩy .

 

“Biểu thẩm.” Người đến gọi nàng một tiếng, giọng là một tiểu cô nương.

 

Trần Giao Giao chút bất ngờ, vẫn đáp : “Ngươi khỏe ?”

 

Tiểu cô nương lời nàng khiến chút ngẩn , vẫn bước tới đưa một bát mì đến tay nàng: “Biểu ca sợ ngươi đói, bảo ngươi ăn cơm .”

 

Sợi mì trắng phía một quả trứng chiên, bên trong còn hai miếng thịt và vài cọng cải thìa.

 

“Làm phiền ngươi .” Nàng vén khăn trùm đầu đỏ lên cô bé.

 

Cô bé lớn lắm, chừng ba tuổi hơn, gầy gò đen nhẻm, tóc buộc hai sợi dây màu đỏ, phần đuôi dây rủ xuống vai, đôi mắt to tròn, trông vẻ ngây thơ.

 

“Ngươi là con của đại cữu cữu ?”

 

Cô bé gật đầu, “Ta tên Tâm Tâm, Trình Tâm Tâm.”

 

“Cái tên thật , ngươi mấy tuổi ?”

 

“Bốn tuổi.”

 

Trần Giao Giao ăn mì một tiếng ngẩng đầu cô bé, thấy cô bé đang chằm chằm bát mì trong tay , nàng chút do dự hỏi: “Có đói ?”

 

Mèo con Kute

Trình Tâm Tâm lắc đầu: “Ăn , đói.”

 

“Vậy ngươi ăn một miếng thịt chứ?” Trứng nàng ăn , bèn gắp miếng thịt còn bên trong hiệu cô bé há miệng.

 

Trình Tâm Tâm lắc đầu: “Biểu tẩu ăn , đói.”

 

Nàng gì thêm, nhanh chóng ăn hết mì, ngay cả nước súp cũng uống cạn.

 

Cầm bát xong, Trình Tâm Tâm liền khỏi cửa.

 

Ngồi lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng di chuyển đồ đạc, đợi một lúc chỉ còn tiếng phụ nữ , Trần Giao Giao rằng bữa tiệc hôm nay gần kết thúc.

 

Nàng thở phào một , cửa phòng liền mở .

 

Tiếng bước chân dần đến gần, từ khăn trùm đầu đỏ nàng thấy đôi giày của nam nhân, nàng là Ngưu Nhị đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-lam-nong-ga-cho-ga-ngoc-trong-thon/chuong-98-thanh-than.html.]

 

Ngưu Nhị cũng gì, chậm rãi đưa tay vén khăn trùm đầu, đôi mắt nàng mang theo ý .

 

Trần Giao Giao đỏ mặt chớp chớp mắt, Ngưu Nhị mặc một bộ hồng y trông càng thêm sinh động, đặc biệt là khi , luôn cho nàng một cảm giác sủng nịnh.

 

Bị chằm chằm hồi lâu, vẻ điềm tĩnh Trần Giao Giao duy trì mặt chút giữ nổi nữa, nàng cúi đầu, đỏ mặt hỏi: “Bên ngoài sắp tan ? Ta thấy tiếng di chuyển bàn ghế.”

 

“Cũng gần , lát nữa các thím ăn xong dọn dẹp là xong. Cữu cữu của bọn họ .”

 

“Không uống rượu ? Sao ?”

 

“Nói là để qua ít ngày nữa khi xong việc sẽ đưa nàng về, đến lúc đó hãy uống.”

 

Trên bàn đặt rượu hợp cẩn, Ngưu Nhị khẽ liếc mắt, bưng rượu tới xuống giường bên cạnh nàng, giữa mày mắt luôn mang theo ý .

 

Mùi rượu nồng, Trần Giao Giao khẽ nhíu mày dễ nhận thấy, nhưng nhanh giãn .

 

10_Lúc thời gian còn sớm, hơn nữa bên ngoài còn , hai một lát, Ngưu Nhị đầu tiên yên , dậy : “Ta nhà bếp xem .”

 

Nàng gật đầu, đợi khỏi phòng mới thở phào một .

 

Trong phòng cách âm , nàng thậm chí còn thể thấy tiếng Vương Nga và những khác trêu chọc Ngưu Nhị từ trong sân.

 

Trần Giao Giao luôn cảm thấy hôm nay chuyện cũng mang theo ý , gì mà Vương Nga hối thúc những khác mau ăn, tiếp đó là một tràng vang trời.

 

Trần Giao Giao trong phòng mà mặt đỏ bừng, cảm giác chui xuống đất.

 

Không lâu , gương mặt cũng đỏ bừng, ngại ngùng nàng một cái : “Nhị thẩm lát nữa sẽ chút đồ ăn cho chúng , bảo chúng ăn xong thì nghỉ ngơi luôn.”

 

“Được.” Nàng chớp chớp mắt, chậm rãi dời tầm mắt .

 

So với những cuộc trò chuyện thường ngày, hôm nay từ lúc mở mắt tỉnh dậy nhận sắp thành , nàng luôn ở trong trạng thái ngại ngùng. Tiếng và tiếng chuyện thỉnh thoảng vọng từ bên ngoài càng khiến nàng như đống lửa.

 

Theo tiếng của Vương Nga: “Ngưu Nhị, chúng về đây, ngươi qua khóa cửa.” Cảm giác ngại ngùng của nàng bỗng chốc như bùng nổ, mặt nàng đỏ bừng, mắt .

 

Ngưu Nhị đáp một tiếng nhanh chóng khỏi cửa, tiếp đó là tiếng đóng cửa.

 

“Giao Giao.” Ngưu Nhị gọi nàng từ bên ngoài.

 

Trần Giao Giao đáp một tiếng .

 

Ngưu Nhị bếp, nàng bước liền thấy bếp mấy đĩa thức ăn, thịt rau.

 

Ngưu Nhị bày biện xong lấy đũa, đưa cho nàng một chiếc ghế đẩu nhỏ: “Đói chứ, mau ăn .”

 

Sáng sớm chỉ ăn một bát mì, giờ là buổi chiều , quả thực là đói.

 

Ngưu Nhị đưa cho nàng một cái màn thầu: “Cữu cữu của bọn họ lúc mang theo thịt.”

 

“Không , hôm khác chúng mua một ít mang qua.”

 

“Được.” Ngưu Nhị một tiếng, lúc thời tiết tuy ấm áp nhưng cũng giữ đồ vật lâu, dễ hỏng.

 

Ăn uống no say, lúc trời còn sáng rõ đến giờ ngủ, trong bếp một lúc, Ngưu Nhị vẫn kéo nàng về phòng.

 

Chữ hỷ dán trong phòng nổi bật, thêm vài phần màu sắc tươi sáng cho căn nhà xám xịt. Ngưu Nhị đến cạnh tường mở tủ quần áo, từ cùng lật một chiếc hòm gỗ.

 

Trong hòm gỗ đựng một ít y phục, lật tìm ở cùng, cuối cùng tìm thấy một túi tiền.

 

Bên trong leng keng vang lên, chừng ít đồng tiền.

 

“Lúc mượn tiền của cữu cữu còn năm lạng, lẽ đến nửa năm mới trả hết. Thành mua đồ tốn ít, còn nhiều, chỉ bấy nhiêu thôi.”

 

Chàng đặt tiền tay Trần Giao Giao.

 

“Không ít .” Nàng nắm túi tiền trêu chọc: “Đây là ý giữ giúp ?”

 

“Nàng cứ giữ lấy, cũng chẳng việc gì dùng tiền cả. Năm nay lẽ để nàng chịu thiệt thòi .”

 

“Chàng thấy chịu thiệt thòi ?” Nàng hỏi ngược .

 

Ngưu Nhị mắt thẳng nàng, nghiêm túc gật đầu: “Đợi đến nửa năm trả hết tiền sẽ thoải mái hơn, đến lúc đó tích tiền mua đất, đất cuộc sống sẽ hơn nhiều…”

 

 

Loading...