Mẫn Duyệt hiểu trai lo lắng cho , nhưng cô vẫn : “Không, hai, Khải Hàng là một đàn ông chân chính, vì trách nhiệm, gánh nặng. Sau sẽ chăm lo cho gia đình, nuôi em. Anh thể để em sống thua thiệt so với lúc ở nhà .”
Cô cố gắng mỉm : “Với , bọn em còn trẻ, em vẫn nghiệp đại học, phấn đấu hai năm cũng là mà.”
Không rõ là cô đang an ủi bản an ủi gia đình.
Ông Mẫn cháu dâu nhỏ cố tỏ buồn mà càng thấy thương. Cháu ơi, cháu nhất định trở về sớm, trở về bình an, cô gái như , phụ bạc!
“Lời sai, nhưng tại nhất định lên phía Bắc, xa như ?” Đặng Chi Huệ vẫn hiểu cách nghĩ của rể.
“Mẹ , cơ hội đôi khi nơi nào cũng !”
Đặng Chi Huệ suy nghĩ một lát gật đầu: “Ừ, đúng . Mà Khải Hàng sẽ ăn gì đó?”
Ừm, câu thì Mẫn Duyệt kịp nghĩ .
Cô vội khoác tay : “Ôi trời, chuyện đó để hãy ơi, con đói quá . Chúng ăn cơm , ông nội với cả buổi chiều chắc cũng mệt lắm .”
Hai ông cụ cũng vội đỡ lời: “ đúng, đều đói cả , ăn cơm .”
Bữa cơm tối mà Mẫn Duyệt cẩn thận chuẩn một bàn đầy món ăn, cuối cùng đợi Mẫn Khải Hàng về. Cô chỉ thể nuốt nỗi buồn trong lòng, hóa thành cơn thèm ăn, gắp hết phần của Mẫn Khải Hàng mà ăn. Cô ăn đến mức bụng căng tròn, thể nhét thêm gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-mang-theo-dung-cu-y-te-ve-thap-nien-80-lay-chong-dai-ca/chuong-219.html.]
Đặng Chi Huệ thấy mà đau lòng vô cùng.
Tối đến, bà với Hạ Thường Thanh: “Anh xem, thằng Khải Hàng nghĩ gì thế nhỉ? Nhà bao giờ chê bai nhà họ Mẫn, cũng từng xem thường nó. Lần còn hỏi xem nó việc gì để giúp nó tìm việc ở Bắc Kinh, nó cứ cố chấp ngoài ăn? Anh thấy dáng vẻ con gái lúc ăn cơm ? Cố tỏ nhưng nổi, mà thương quá.”
“Con bé xa Khải Hàng ?”
“Chẳng quá rõ ? Chắc nó sợ chúng lo lắng nên lúc ăn cứ suốt, nhưng… haizz! Lần Khải Hàng thật đúng.”
Hạ Thường Thanh nhẹ: “Thanh niên mà, ngoài thử thách thì cứ để nó . Nó lo nghĩ cho tương lai của Mẫn Duyệt, con bé sống sung túc, đây cũng là điều đáng mừng.”
Đặng Chi Huệ trừng mắt với chồng: “Đáng mừng gì mà đáng mừng? Phía Bắc chỗ dễ kiếm tiền ? Hơn nữa ngoài ba năm, thấy nó mang về cái gì .”
Cô con gái cưng bà nuôi nấng từ nhỏ, đối với Khải Hàng như thế, mà khiến con bé buồn bã, Đặng Chi Huệ thật sự chút giận.
Hạ Thường Thanh nghẹn lời, : “Thất bại là thành công, chớ coi thường trẻ. Biết Khải Hàng về giàu to thì ? Thôi , đừng lo nghĩ nhiều quá, Mẫn Duyệt còn nhỏ, ở nhà thêm vài năm cũng .”
Đặng Chi Huệ nghĩ , thấy Thường Thanh cũng lý. Mẫn Duyệt còn đến hai mươi, thật sự cần vội lấy chồng.
con gái buồn bã, trong lòng cô vẫn thấy thoải mái.
Ngược , Hạ Thường Thanh tỏ thoải mái: “Nói thật, con gái từ nhỏ thiếu thứ gì, lớn lên trong sự nuông chiều, chịu chút vấp ngã cũng chuyện .”