Rồi thêm một mới, Kiều Nghị, hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, Hào Hải giới thiệu nhóm. Anh với nhóm rằng Kiều Nghị từng cảnh sát ghi hồ sơ, từng trộm cắp và đánh , đang tìm việc để kiếm tiền nhanh chóng.
Ban đầu, ngoài Hồng Đại Đao, những còn đều tỏ khó chịu với sự xuất hiện của Kiều Nghị.
ai ngờ b.ắ.n s.ú.n.g giỏi, đầu óc, kỹ năng săn b.ắ.n tuyệt vời, và việc quyết đoán, chút do dự.
Người tài thì dễ phục, Kiều Nghị mỗi săn đều mang về nhiều chiến lợi phẩm nhất, nhưng bao giờ khoe khoang công lao, luôn chia đều theo quy tắc.
Đặc biệt là sự kiện xảy gần đây, càng khiến chấp nhận trong đội.
Đó là đêm ngày tiểu niên, họ tích trữ chiến lợi phẩm trong gần mười ngày. Mặc dù trời lạnh, thịt thú rừng dễ hỏng, nhưng vẫn cần mang khỏi núi sớm để bán.
Vì thế họ lái xe suốt mấy tiếng để thành phố.
Kiều Nghị lái xe, Hoàng Đào và Phó Dư quan sát xung quanh xem cảnh sát các nhóm săn trộm khác .
Hồng Đại Đao và Hào Hải gặp một ông chủ lớn thu mua thịt thú rừng, giao dịch đổi tiền ngay tại chỗ.
Ông chủ họ cần bán gấp, nên ép giá xuống thấp. hai thương lái khác thì mặt ở thành phố lúc , nên Hồng Đại Đao đành ngậm bồ hòn bán rẻ, mất ba trăm đồng.
Về đến xe, Hồng Đại Đao tức tối chửi rủa ngừng.
Kiều Nghị chẳng chẳng rằng, liền tìm một cách kín đáo để báo cho cảnh sát, khiến kho hàng của ông chủ tịch thu bộ.
Chưa hết, lúc rạng sáng, còn lẻn tháo hai lốp xe và một bộ phận của chiếc xe tải của ông chủ, bán bốn trăm tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-dung-cu-y-te-ve-thap-nien-80-lay-chong-dai-ca/chuong-240.html.]
Hồng Đại Đao cảm thấy hài lòng, trai trẻ quả thật bản lĩnh, gan , cách về phía mà giải tỏa nỗi tức giận.
Sau khi xong chuyện đó, họ tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Mặc dù ngày nào cũng ăn uống tạm bợ, nhưng tiền đầy trong túi thì ai cũng vui vẻ.
Họ ở trong rừng, chân núi suốt hai ngày, nhưng thu hoạch nhiều, Hồng Đại Đao cho rằng nguyên nhân là do dụng cụ .
Dạo , họ đang ở trong một căn lều nhỏ mà nông dân dựng lên để tiện canh tác và thu hoạch mùa màng mùa xuân và mùa thu.
Bên ngoài, cánh đồng lúa mì phủ kín tuyết, gió rét rít lên từng cơn.
Trong lều, họ đốt lửa trại, treo một cái nồi sắt, bên trong đang sôi sùng sục món canh gà, con gà sa bán săn hồi chiều.
Mấy quanh đống lửa, trò chuyện linh tinh, thỉnh thoảng bật lớn và uống vài ngụm rượu mạnh cho ấm , chờ món gà ninh mềm để ăn.
Hồng Đại Đao lau khẩu s.ú.n.g săn : “Ban đầu tính Tết sẽ giao dịch thêm một chuyến, nhưng giờ xem , mấy ngày nay thu hoạch quá kém.”
Phó Dư uống một ngụm rượu, chép miệng: “Chết tiệt, khu ai thu gom ? Sao ít động vật sống thế ?”
Hào Hải : “Không động vật ít.”
Rồi sang Hồng Đại Đao: “Anh Đao, em nghĩ s.ú.n.g của chúng . Ngay cả tỷ lệ b.ắ.n trúng của A Nghị cũng còn cao như . Em đề nghị, đừng vội chợ giao dịch nữa. Lần chúng lừa tên phương Nam, chắc đang chờ cơ hội trả thù. Thay đó, chia hai đường, để Hoàng Đào bán hàng hiện , còn bọn thì đến chỗ Báo Gia, cũng đến lúc đổi vài khẩu s.ú.n.g mới …”