Cô bỗng nhớ : "Mai họ lúc nào? Em còn thuốc cho Báo gia nữa."
"Không cần , sáng sớm mai họ . Báo gia sợ chết, ông chắc chắn đợi vết thương lành hẳn mới quyết định ."
"Không ..." Mẫn Duyệt ghé sát tai Kiều Nghị, nhẹ nhàng một câu.
Nghe xong, Kiều Nghị kinh ngạc: "Chuyện xảy từ khi nào?"
"Ngay đầu tiên em thuốc cho ."
"A Sài cũng thế ?"
Mẫn Duyệt gật đầu.
Kiều Nghị ngẩng đầu trần hầm, nhịn . Anh, rốt cuộc yêu một phụ nữ như thế nào đây? Cô là tiểu hồ ly tinh biến thành ? Thông minh như , xảo quyệt như , và... khiến hết đến khác ngạc nhiên.
Anh chợt gì đó để bày tỏ cảm xúc của .
Bất ngờ, nâng tay giữ chặt lấy đầu cô, cúi xuống hôn thật mạnh.
Hương vị nam tính mãnh liệt , Mẫn Duyệt cảm thấy như say đắm.
ngay đó, lời khiến cô như rơi từ mây xuống sàn nhà.
Mẫn Khải Hàng nắm chặt lấy đầu cô, trán áp trán cô, : "Ngày mai em dậy sớm, thuốc cho Báo gia thêm một nữa. Họ sẽ buổi sáng, và buổi tối sẽ đưa em ."
"Đi? Đi ? Sao em ?" Mẫn Duyệt vẫn hiểu chuyện.
"Anh sẽ đưa em đến ga tàu hỏa, về thẳng Bình Kinh. Nếu còn đồ đạc ở Khắc Mộc, hãy nhờ Liệt Diễn hoặc Kiêu Dương đến lấy giúp em."
Mẫn Duyệt tỉnh táo ngay lập tức: "Sao rời sớm như ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-dung-cu-y-te-ve-thap-nien-80-lay-chong-dai-ca/chuong-288.html.]
Cô mới nhận cái nồi nhỏ cùng một vài đồ dùng sinh hoạt buổi trưa, giờ đến tối bắt cô ?
"Vài ngày nữa Báo gia sẽ về, cũng . Anh thể đưa em theo, và càng yên tâm để em đây."
Mẫn Duyệt nắm ngay trọng điểm: "Anh ? Có nguy hiểm ?"
Mẫn Khải Hàng lừa cô, nhẹ, : "Vì em, sẽ để gặp nguy hiểm."
Mẫn Duyệt , trong lòng tràn ngập lo lắng. Nếu thể, cô luôn bên cạnh , nhưng cô điều đó là thể. Cô quá yếu đuối, chỉ thể trở thành gánh nặng, khiến phân tâm chăm sóc cô mà thể tập trung công việc.
Cô nhẹ nhàng dựa n.g.ự.c : ", em thật sự nỡ rời xa ."
Lần chia xa, đến bao giờ mới gặp .
"Không lo lắng cho ba nữa ?"
Từ khi hai họ chính thức trở thành một cặp, Mẫn Khải Hàng đổi cách gọi cha của cô.
Nhắc đến gia đình, Mẫn Duyệt còn lời nào để . , cô " bắt cóc" suốt mấy ngày qua, gia đình lo lắng đến nhường nào.
Thấy cô buồn bã, Mẫn Khải Hàng khẽ ghé sát thì thầm: "Hôm qua lái xe ngoài và gửi tin nhắn. Không ngoài dự tính, Liệt Diễn sẽ sớm rằng em vẫn an ."
Mẫn Duyệt ngẩng đầu lên, mặt đầy kinh ngạc. Trong cảnh đầy nguy hiểm , vẫn lo lắng cho gia đình cô, sợ họ bất an, nên tìm cách gửi tin. Cô cảm động đến mức suýt bật .
Mẫn Khải Hàng cô, khẽ ho hai tiếng: "Có cảm động đến mức lấy báo đáp ?"
Mẫn Duyệt , đ.ấ.m nhẹ , lưng , để ý mà lau nhẹ mắt: "Đã báo đáp còn gì, còn báo đáp thế nào nữa?"
Mẫn Khải Hàng bật , vòng tay ôm cô từ phía , đặt cằm lên đôi vai gầy của cô: "Báo đáp vẫn đủ, báo đáp cả đời. Mẫn Duyệt, gặp em ở đây là điều ngoài ý và cũng là một niềm vui lớn. Bị em lóc giành lấy sự trong sạch của , còn cách nào, nhưng cam tâm tình nguyện..."