“ đó, Mẫn Duyệt, con mà xảy chuyện gì, cả nhà lo c.h.ế.t mới lạ!” Mấy ngày qua, ông nội Mẫn Quân Diệu ở nhà họ Hạ. Khi tin tin tức của Mẫn Duyệt, ông cũng đến đón cô. Chỉ khi thấy cô an , ông mới yên tâm.
Nhìn thấy ông nội Mẫn, Mẫn Duyệt nghĩ đến Mẫn Khải Hàng. Thời gian qua, cô luôn ở bên , giờ chẳng thể cho ông điều gì về .
Cô chỉ cúi đầu, khẽ gật đầu thành khẩn xin : “Ông nội, ba , con xin . Thời gian qua lo lắng.”
Nhìn con gái tiều tụy, Hạ Thường Thanh xót xa, cố nén cảm xúc : “Về nhà là . Đi thôi, về nhà .”
Mẫn Duyệt bình an trở về, ông nội Mẫn cũng ở lâu hơn, ông về huyện Tân Giang ngay trong buổi chiều.
Khi cô về, nhà họ Hạ cuối cùng cũng cảm nhận khí Tết trong những ngày cuối cùng của tháng Giêng.
Buổi tối, Đặng Chi Huệ chuẩn một bàn ăn đầy đủ món, cả nhà sum vầy ăn bữa cơm đoàn viên.
Sau bữa cơm, Mẫn Duyệt giúp dọn dẹp, rửa bát nhưng hai trai cô giành hết công việc, bảo cô về phòng nghỉ ngơi.
Không còn cách nào khác, Mẫn Duyệt đành trở về phòng .
Nằm chiếc giường êm ái, cô nhớ quãng thời gian ở bên Mẫn Khải Hàng, cuộc sống như nguyên thủy, tuy vất vả nhưng là thời gian ấm áp và hạnh phúc nhất đời cô.
Tiếng gõ cửa vang lên, ngắt dòng suy nghĩ của cô: “Mẫn Duyệt, con ngủ ?”
Là tiếng của : “Chưa ạ!”
Đặng Chi Huệ bước , mang theo một chiếc gối: “Mẫn Duyệt, tối nay ngủ cùng con nhé?”
“Dạ !” Mẫn Duyệt vui vẻ trả lời, nhích trong để chỗ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-dung-cu-y-te-ve-thap-nien-80-lay-chong-dai-ca/chuong-304.html.]
Nằm xuống, Đặng Chi Huệ hỏi: “Mẫn Duyệt, kể cho cụ thể mấy ngày qua con trải qua những gì .”
“Con kể hết với bữa ăn mà !” Mẫn Duyệt , nũng với .
Như những gì Mẫn Khải Hàng dặn, cô rằng đó là một nhóm săn trộm. Có thương, dám đến bệnh viện nên bắt cô để chữa trị.
Dù kể , nhưng Đặng Chi Huệ vẫn thấy quá mơ hồ. Bà chi tiết hơn: “Thế bên đồn công an chắc chắn sẽ bắt bọn chúng ?”
Mẫn Duyệt lắc đầu: “Những kẻ săn trộm xảo quyệt, cảnh sát lâm nghiệp đấu với chúng nhiều năm . Chúng thường di chuyển liên tục, b.ắ.n một phát đổi chỗ. Bắt bọn chúng lẽ khó, nhưng cảnh sát , nếu tin gì sẽ thông báo cho chúng .”
Đặng Chi Huệ thở dài. Có tin tức thì chứ?
“Mẫn Duyệt, mấy ngày đó chắc con sợ lắm ?”
“Dạ, lúc đầu cũng sợ, nhưng đó phát hiện họ định g.i.ế.c con, chỉ cần con chữa trị, nên con sợ nữa.”
“Chỉ là chữa trị thôi ? Họ gì khác tổn thương con ?”
Đây là điều mà cả nhà Hạ lo lắng nhất. Dù gì những kẻ săn trộm đó đều là đàn ông, mà là kẻ . Một cô gái như Mẫn Duyệt, xinh thế , ai chúng nổi lòng tà chuyện .
Về nhà, đáng lẽ vui mừng, nhưng họ vẫn cảm thấy trong mắt Mẫn Duyệt ẩn chứa một nỗi buồn và lo lắng sâu kín.
Chỉ sợ trong những ngày cô bắt cóc, xảy chuyện gì đó tồi tệ mà cô dám , ngại ngùng chia sẻ. Vậy nên cuối cùng họ nhờ Đặng Chi Huệ hỏi khéo xem .
Khi nhắc đến những ngày đó, Mẫn Duyệt thể tránh khỏi việc nghĩ về Mẫn Khải Hàng. Dù nguy hiểm rình rập, thực sự bảo vệ cô .