Ngày xưa ư? Chuyện nhớ đến!
Mẫn Duyệt lườm : “Chẳng nghĩ gì cả, đầu óc lúc chắc là ngập nước , ?”
Mẫn Tiền Trình nghẹn lời: “Được , , haha, em cũng ! Vậy còn bây giờ? Thật lòng thích hai ? Thực sự yêu ?”
Chuyện gì mà ngại chứ: “ thế, em thích , ai ngoài . Với , Mẫn vốn là mà bà nội định chồng em từ nhỏ mà!”
Của , của thì là của !
Chưa từng thấy ai về một đàn ông mà đỏ mặt, lo lắng như cô gái : “Khụ khụ!” Mẫn Tiền Trình ho khan hai tiếng, cảm thấy chút ngượng ngùng.
“Thôi, nhớ đưa tờ giấy cho chị dâu nhé. Giờ em về nhà .” Mẫn Duyệt .
“Khoan , đừng vội , văn phòng chút, chuyện với em…”
Cuộc trò chuyện của họ lớn đến nỗi trong phòng ai cũng rõ.
Tiểu Xa tủm tỉm, nhỏ: “Anh Hàng, cô gái gọi ‘ Mẫn’ là đang ?”
Vừa dứt lời, một giọng đầy bất ngờ vang lên: “Anh Mẫn, cũng ở đây ?”
Mẫn Tiền Trình chuyện với cô, Mẫn Duyệt nghĩ ngợi nhiều mà theo văn phòng.
Khi thấy trong phòng, cô cảm thấy như muôn vàn đóa hoa đua nở mắt, đầy ngạc nhiên và vui sướng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-dung-cu-y-te-ve-thap-nien-80-lay-chong-dai-ca/chuong-87.html.]
Tính hơn hai mươi sáu giờ đồng hồ cô gặp Mẫn Khải Hàng. Ban đầu, Mẫn Duyệt còn định sáng sớm mai sẽ dậy thật sớm, bắt chuyến xe đầu tiên đến trấn Tân Giang, may kịp mát-xa đầu và mắt cho .
Ai ngờ gặp sớm như thế , trong một tình huống hề chuẩn .
Mẫn Khải Hàng nhẹ đáp: “Ừm!” Sau đó thêm một câu: “Chào em!”
Nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của Hạ Mẫn Duyệt, Mẫn Tiền Trình khỏi buồn . Anh đoán rằng cô nhóc sẽ biểu cảm như .
Dù hôm qua cô chỉ ở nhà một ngày, thời gian tiếp xúc cũng nhiều, nhưng nhận rằng, ở bất kỳ nơi nào sự xuất hiện của hai, Hạ Mẫn Duyệt đều tươi, và trong mắt cô chỉ hình bóng hai.
“Bọn đang định ăn, em cùng ?” Mẫn Tiền Trình hỏi.
Được ăn tối cùng với thầm mến, Mẫn Duyệt thể từ chối? cô đồng hồ: “ em hứa với là sẽ về nhà ăn tối . Hay là... các cùng về nhà em ăn tối , em sẽ gọi điện về nhà báo .”
“Ha ha, cần !” Mẫn Tiền Trình , cảm thấy rằng mới ăn ở nhà Hạ hôm qua, nay đến thì lắm.
Mẫn Duyệt sang Mẫn Khải Hàng, giọng ngọt ngào pha chút nũng nịu và khẩn khoản: “Anh Mẫn về nhà em ăn tối nhé? Hôm qua ông nội, ba vẫn còn hỏi về . Nếu đến Bình Kinh mà ghé nhà, ông sẽ nghĩ xa cách với ông lắm đó.”
Mẫn Tiền Trình diễn tả cảm giác thế nào, nhưng chắc rằng nếu là , chắc chắn sẽ thể từ chối .
Quả nhiên, Mẫn Khải Hàng suy nghĩ vài giây gật đầu: “Vậy thì phiền .”
Không đến chuyện gì khác, ông nội của Hạ Mẫn Duyệt là bậc trưởng bối mà kính trọng.
Mẫn Duyệt mừng rỡ: “Vậy em ngoài gọi điện , Mẫn, chút nữa nhé, em đợi ngoài cổng!” Nói xong, cô nhanh chóng rời khỏi văn phòng, hớn hở như một chú chim nhỏ đầy vui vẻ.