Xuyên Không Mang Theo Siêu Thị - Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-10-29 14:52:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đại tỷ…”

 

Tống Xuân thấy giọng Tống Hạ từ bên ngoài vọng , vội vàng lau khô nước mắt.

 

“Nhị , ngủ , việc gì ?”

 

“Có việc tìm tỷ.”

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Tống Hạ cũng rõ là việc gì, cứ lỳ ở cửa chịu .

 

Tống Xuân đành chịu thua, cũng nỡ để nàng mãi ở ngoài.

 

Nàng thắp đèn dầu, dép mở cửa.

 

Cửa mở .

 

Tống Hạ chằm chằm mắt nàng: “Đại tỷ, tiếng ban nãy của tỷ, thấy. Ban đầu định tìm tỷ để về chuyện ngày mai chúng thử áo lông vũ.”

 

Tống Xuân c.ắ.n môi, gì.

 

Tống Hạ kéo nàng nhà xuống hỏi: “Tỷ là vì những kẻ đồn bậy, là vì Viên Tùng?”

 

Nghe .

 

Tống Xuân rơi lệ : “Lòng tủi lắm, rõ ràng của , mà từng một bàn tán về , rốt cuộc sai điều gì?”

 

Thấy nàng như .

 

Tống Hạ thuận theo lời nàng: “ là như , tỷ sai gì , tại họ thế chứ? Cho nên, Đại tỷ đừng vì những chuyện , chỉ tổn hại sức khỏe của , mà ngoài vẫn sẽ bàn tán thôi.”

 

Tống Xuân tưởng rằng miễn nhiễm với những lời đồn thổi bên ngoài.

 

thực tế thì .

 

Nàng lau khô nước mắt hỏi Tống Hạ: “Vậy thế nào đây?”

 

“Ai bậy thì tỷ cứ mắng đó.”

 

Tống Hạ xong tiếp lời: “Nếu tỷ thể mắng , thì tỷ cứ những gì tỷ vẫn thường , cứ bình thường. Họ thấy tỷ hề ảnh hưởng, bàn tán mãi cũng thấy chán mà thôi…”

 

Nàng trò chuyện với Tống Xuân lâu mới về viện của ngủ.

 

Ngày hôm .

 

Tống Hạ lấy những vật liệu mua , cùng Tống Xuân bắt tay áo lông vũ.

 

Nàng định dùng da lông thú để lớp ngoài của áo lông vũ, dùng lụa tơ tằm chất lượng để lớp lót bên trong, còn lông ngỗng và lông bụng vịt sẽ vật liệu lấp đầy chính.

 

Khâu thêu thùa của Tống Hạ giỏi nên nàng phụ trách việc cắt vải và nhồi lông, còn việc may vá thì giao cho Tống Xuân.

 

Hai bận rộn cả ngày hai chiếc áo lông vũ dài.

 

Tống Xuân cầm chiếc áo tay chỉ cảm thấy nặng bao nhiêu, nàng với Tống Hạ: “Nhị , chiếc áo nhẹ như , mặc liệu đủ ấm ?”

 

“Thử xem.”

 

Tống Hạ cầm lấy giúp Tống Xuân mặc .

 

Ban đầu Tống Xuân cảm thấy gì, dần dần thấy nóng đến mức sắp đổ mồ hôi.

 

“Ta chịu nổi, nóng quá.”

 

“Được chứ?”

 

Tống Hạ nhướng mày.

 

Tống Xuân liên tục gật đầu.

 

Nàng đó : “Nóng thế , mặc cũng …”

 

Tống Hạ bật : “Đại tỷ, sở dĩ tỷ thấy nóng như là vì tỷ mặc quá nhiều áo ở trong, cởi cái nào . Nếu cởi bớt , mặc chẳng đủ ?”

 

“Phải .”

 

Tống Xuân liếc Tống Hạ một cái: “Muội sớm cho …”

 

“Ta quên mất mà.”

 

Tống Hạ quả thật quên.

 

Tống Xuân quyết định sẽ cho mỗi trong nhà một chiếc.

 

Tống Hạ ý kiến gì.

 

Ngoài việc cho nhà, nàng còn một chiếc cho Cận Bắc Thành.

 

Đêm đó.

 

Nàng đo chiều cao, cùng độ dài cánh tay của .

 

Ghi .

 

Ngày hôm , Tống Hạ bắt đầu cắt vải một bộ.

 

Tống Xuân nhận điểm khác thường: “Nhị , cái cho ai , trong nhà chúng ai cao đến thế?”

 

“Người trong lòng.”

 

Tống Hạ khẽ .

 

“À…”

 

Tống Xuân kinh ngạc vô cùng, nàng ngờ câu trả lời nhận như .

 

Người trong lòng của Nhị là ai?

 

Quý Doanh?

 

Quý Doanh hình như cao như thế.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-sieu-thi-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-118.html.]

mà,

 

Trước đây nàng từng thích cơ mà?

 

Tống Xuân hiếu kỳ nhưng hỏi.

 

Thứ nhất là sớm muộn gì nàng cũng sẽ .

 

Thứ hai, Tống Hạ rõ ràng , nàng thì nàng hỏi gì.

 

Đã là tặng cho trong lòng thì đương nhiên thật , Tống Xuân chỉ một chiếc áo mà mất cả một ngày, dù chỉ thêu vài họa tiết đơn giản nhưng vẫn .

 

Tống Hạ trúc mà Tống Xuân thêu, cất tiếng hỏi: “Đại tỷ, tỷ học thêu thùa ?”

 

Tống Xuân ngây một chút xua tay.

 

“Ta, …”

 

Tống Hạ thẳng Tống Xuân : “Sao thành ? Ta thấy Đại tỷ thiên phú, chỉ học sơ qua mà thêu thùa đến .”

 

Tống Xuân lắc đầu : “Thêu thùa đơn giản như , cần học nhiều thứ, hơn nữa tay thô ráp thế , thêu cho nhà mặc thì còn , bán thì ?”

 

Chẳng là đập phá sinh ý của ?

 

Hơn nữa.

 

Người e rằng cũng sẽ nhận nàng.

 

“Tay thể dưỡng cho mềm mà.”

 

Tống Hạ , Tống Xuân liền chút động lòng.

 

Sau khi chiếc áo lông vũ mà họ nhận sự tán thưởng nhất trí của cả gia đình.

 

Tống Xuân càng học hơn.

 

Tống Hạ nhận thấy nàng học, liền hỏi nàng nữa, mà trực tiếp tìm đến Quý Doanh: “Quý đại ca, ở trấn chúng nơi nào thể học thêu thùa ? Sư phụ tính tình ôn hòa một chút…”

 

“Nàng học ?”

 

Quý Doanh thuận miệng hỏi.

 

Tống Hạ khẽ nhếch môi: “Ngươi thấy giống sẽ học thêu thùa ? Ta tìm sư phụ cho , tìm cho Đại tỷ của , nàng học.”

 

“Thì .”

 

Quý Doanh bảo Tống Hạ đợi vài ngày tìm .

 

Vài ngày .

 

Quý Doanh giới thiệu cho Tống Hạ một bà lão, rằng bà là nha hồi môn của Tổ mẫu , tay nghề thêu thùa còn giỏi hơn thợ thêu bình thường.

 

“Thế thì ngại quá.”

 

Tống Hạ ngại ngùng dám nhận.

 

Quý Doanh với nàng: “Nàng coi là bằng hữu .”

 

“Được, , khách khí với ngươi nữa.”

 

Tống Hạ cứ thế đưa bà lão tên Trương Thục Vân về nhà. Những ngày tiếp theo, Tống Xuân ngày nào cũng theo bà học thêu thùa, lúc rảnh rỗi thì ngâm tay, thoa kem dưỡng tay.

 

Chiếc áo lông vũ dành cho Cận Bắc Thành.

 

Tống Hạ tặng cho đêm Giao Thừa ba mươi Tết.

 

Nhận món quà nàng trao.

 

Cận Bắc Thành mừng rỡ khôn xiết, vươn tay ôm nàng lòng: “Tống Hạ, nàng , đây là đầu tiên nhận quà tặng từ một ngoài Nương .”

 

nương mất là đúng, nhưng khi c.h.ế.t bà để tất cả thứ cho .

 

“Mặc thử xem.”

 

Tống Hạ Cận Bắc Thành buồn bã nên hỏi nương tặng những gì.

 

“Được!”

 

Cận Bắc Thành đoán nàng sẽ tặng đồ mặc, nhưng ngờ là kiểu áo .

 

Hắn chiếc áo chắc chắn tầm thường, quả thực là như , mặc một chiếc còn ấm hơn cả việc mặc mấy chiếc khác.

 

Hơn nữa còn cả mũ.

 

Chiếc mũ còn thể tháo rời .

 

“Tống Hạ, thích món quà nàng tặng, cảm tạ nàng.”

 

Hắn bảo Tống Hạ đợi một lát, về lấy món quà mà chuẩn .

 

Hắn vốn định ngày mai mới tặng nàng.

 

tiện thể hôm nay tặng luôn.

 

Tống Hạ thấy là một chiếc hộp dài, khỏi vô cùng tò mò, tặng gì.

 

Mở xem.

 

Tống Hạ mới đó là một chiếc roi, một chiếc roi màu đỏ rực.

 

Chỉ qua thấy chất liệu tồi.

 

Cận Bắc Thành lấy roi : “Sau đ.á.n.h ai, đừng dùng tay nữa, đ.á.n.h bằng tay đau lắm. Dùng cái , nó quất cũng đau kém.”

 

Tống Hạ mỉm .

 

“Được, lời ngươi.”

 

Cận Bắc Thành nhân cơ hội với Tống Hạ: “Hạ Hạ, đợi nàng cập kê, chúng đính hôn ? Sau khi đính hôn, khi nào thành sẽ do nàng quyết định.”

 

 

Loading...