Xuyên Không - Nữ Chưởng Quỹ Vừa Ngầu Lại Tài Trí - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-10-27 02:18:40
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban thưởng bất ngờ

Lý Thụy đến Ôn Tuyền Sơn Trang, Hồ quản gia từ xa bước nghênh đón.

“Công tử, đến ?”

“Đường Tiểu Ngũ vẫn còn ở sơn trang ?”

“Vẫn còn đó ạ. Y vẫn luôn bận rộn trong bếp, những khác đều nghỉ ngơi, chỉ y và Tiểu Lục Tử đang bận rộn trong bếp, một loại bánh ngọt gì đó, luôn hài lòng, nhiều , hôm nay, trong bếp đều ăn no bụng.” Hồ quản gia đáp lời Lý Thụy: “Chúng đều cảm thấy ngon, nhưng y vẫn .”

“Ồ?” Lý Thụy khá hiếu kỳ.

“Công tử đến tẩm cung ngâm suối nước nóng ?”

“Không cần. Các ngươi cứ việc của , nhà bếp xem .” Lý Thụy sai lui , một đến nhà bếp.

Trong nhà bếp đèn đuốc sáng trưng, chỉ thấy Đường Tiểu Ngũ đang cúi đầu khom lưng bàn, trang trí bánh ngọt. Bên cạnh còn một tiểu hỏa kế đang giúp đỡ.

“Này, Tiểu Lục Tử, xem, đại công cáo thành !” Tô Đường chiếc bánh ngọt xong, phấn khích nhảy cẫng lên. Cuối cùng cũng thành, lưng mỏi nhừ, tay chuột rút.

“Đẹp quá, Đường chưởng quỹ, đôi tay khéo léo, hôm nay thật sự học nhiều điều.” Tiểu Lục Tử cảm khái .

“Cũng vất vả cho ngươi , luôn ở bên , , xong , ngươi cũng sớm nghỉ ngơi .” Tô Đường vươn vai một cái. Nàng vươn vai ngẩng đầu, bất chợt thấy Lý Thụy. Hắn ở cửa nhà bếp, một tiếng động, đến từ lúc nào ?

“Côn... Công tử, đến từ lúc nào ?” Tô Đường lắp bắp.

“Vừa mới đến.” Lý Thụy bước .

Tiểu Lục Tử sợ đến mức dám thở mạnh, khi thỉnh an Lý Thụy, liền lặng lẽ lui .

“Mọi thứ chuẩn đến ?” Lý Thụy sải bước khoan thai tới.

“Mọi sự sẵn sàng, hẳn là vấn đề gì.” Tô Đường thoải mái bẩm báo.

Lý Thụy đến bên cạnh chiếc bánh ngọt của Tô Đường, liếc một cái, quả nhiên phi phàm. Hắn cũng là từng trải qua đủ sự đời, nhưng chiếc bánh ngọt mắt khiến rời mắt . Chi bằng đây là một tác phẩm nghệ thuật, hơn là một chiếc bánh ngọt. kiềm chế nỗi kích động trong lòng, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Ngươi ?”

“Vâng ạ. Nhìn thấy ăn ? Có thèm ?” Tô Đường tinh nghịch hỏi. Nàng ngẩng mắt Lý Thụy, ánh mắt vặn chạm . Trong ánh mắt sâu thẳm , đầu tiên nàng thấy một điều gì đó đầy nhiệt tình. Hắn ăn bánh ngọt ?

Lý Thụy thấy biểu cảm tinh nghịch của Tô Đường. Y như một đứa trẻ. Hắn thầm than trong lòng. Tuy như một đứa trẻ, nhưng dường như ẩn chứa năng lượng to lớn. Chiếc bánh ngọt mắt, mang cho đủ sự chấn động.

“Muốn ăn!” Hắn đổi vẻ cao lãnh thường ngày.

“Hiện giờ thể ăn, ăn sẽ hỏng mất. Ta giữ để dùng trong liên hoan đại hội ngày mai. Tuy là ông chủ, nhưng ngày mai ăn, ?” Tô Đường bất giác cầu khẩn.

Lý Thụy giọng và biểu cảm của nàng cho mềm lòng, trêu chọc nàng một chút, nghiêm mặt đáp lời: “Thế nhưng, hiện giờ ăn!”

“Hiện giờ ăn... Có ! Phần hỏng buổi chiều còn sót một miếng ở đằng , bưng cho . Ngoại trừ trang trí hoa, hương vị cũng gần như .” Tô Đường thấy ở góc còn một miếng sản phẩm ăn dở.

Lý Thụy bật trong lòng, đây chính là đãi ngộ của khi ông chủ, đồ bỏ trong nhà bếp. Tuy nhiên, vì hiếu kỳ, vẫn nhận lấy chiếc bánh ngọt mà Tô Đường đưa cho.

Hắn nếm một miếng, quả thực ngon. Thơm mềm, ngọt mà ngấy, mùi thơm dễ chịu của trái cây.

“Thế nào ạ?” Tô Đường ánh mắt nóng bỏng chờ đợi lời bình phẩm của .

“Cũng .”

Tô Đường nhận câu trả lời mong . Tuy nhiên, phủ định, cũng coi là hiếm khó tìm ? Dù Lý công tử cũng tầm thường, là cự phú kinh thành, từng trải qua nhiều sự đời.

“Công tử, tan ca , còn ?”

“Ta đến đây để ngâm suối nước nóng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-nu-chuong-quy-vua-ngau-lai-tai-tri/chuong-32.html.]

“Ồ, công tử cứ tự nhiên, về nhà đây.”

“Ngươi, vất vả cả ngày , tiện thể ngâm suối nước nóng hẵng về nhà ?” Lý Thụy đề nghị, coi như là phần thưởng cho lao động vất vả của y.

Tô Đường sợ hãi.

Nàng và cùng ngâm suối nước nóng, chẳng chuyện sẽ bại lộ ? Nàng vội vã đáp lời: “Công tử, sáng mai còn dậy sớm, chỉ sớm về nhà nghỉ ngơi.”

“Nơi cách thành khá xa, ngươi về thành bằng cách nào?” Lý Thụy hỏi Tô Đường. Vốn định cùng ngâm suối nước nóng đưa y về nhà, ngờ y chấp nhận.

“Buổi chiều với Hồ quản gia , Hồ quản gia thể phái một chiếc xe ngựa đưa thành.”

Lý Thụy gì nữa, phía Tô Đường, dáng vẻ gầy yếu của y khập khiễng. Chắc chắn là hôm nay quá mệt, cũng còn thuận tiện. Vốn dĩ định nghỉ sơn trang đêm nay, như quỷ thần xui khiến mà mở lời: “Vậy ngươi xe của thành .”

“Công tử tắm suối nước nóng ?”

“Ngày mai đến.”

Tô Đường cùng Lý Thụy lên xe ngựa. Xe ngựa lắc lư tiến thành, Tô Đường buồn ngủ gật gù. Bất chợt, một cú xóc nảy, Tô Đường hất sang một bên chỗ . Cảm thấy vật gì đó cộm ở mông. Nàng nhíu mày, đưa tay sờ thử, hóa là một chiếc hộp gấm nhỏ.

“Ôi chao, cứ tưởng cái gì cộm m.ô.n.g , hóa là một chiếc hộp nhỏ.” Tô Đường cầm chiếc hộp trong tay ngắm nghía. Lý Thụy liếc một cái, bảo nàng: “Mở xem thử.”

Tô Đường mở hộp , là một chiếc ngọc bội khảm vàng.

“Là ngọc bội . Miếng ngọc xem là hàng thượng đẳng, của công tử ? Xin công tử hãy cất giữ cẩn thận.” Tô Đường đóng hộp , đưa cho Lý Thụy. Lý Thụy đưa tay nhận, mà với Tô Đường: “Ban cho ngươi đấy!”

Tô Đường ngờ ban thưởng bất ngờ, nàng cầm chiếc hộp, .

“Sao ? Không thích ?”

“Không, thích, thích ạ, tạ ơn công tử ban thưởng.” Tô Đường định cất chiếc hộp , bên nàng túi đeo. Nàng đành học xưa, nhét n.g.ự.c áo. Nàng tiện tay đặt chiếc hộp n.g.ự.c áo. Bất chợt, nàng cảm thấy , cúi đầu xuống. Ngực trái nhô lên một cục lớn, còn bên vẫn phẳng lì, trông thật khôi hài. Nàng đỏ mặt tía tai vì hổ, vội vàng lấy chiếc hộp từ trong n.g.ự.c áo , cầm tay, chút luống cuống.

Lý Thụy một loạt hành động của Tô Đường, thật là khôi hài thú vị. Đường Tiểu Ngũ , chính tà, cố nhịn , y biểu diễn.

Xe ngựa thành, chắc là ngang qua một tửu lầu nào đó, Tô Đường mùi thức ăn thơm lừng kích thích, kìm hụt mạnh mũi: “Thật thơm quá!”

“Đã dùng bữa tối ?”

Gà Mái Leo Núi

“Chưa ạ. Không, dùng .”

“Ý ngươi là ?”

“Đã ăn một chút bánh ngọt ạ.” Tô Đường vẫn luôn bận rộn. Bởi vì hôm nay nhiều sản phẩm hỏng, nên nàng chỉ tiện tay nhặt một miếng bánh ngọt ăn. Lúc bận rộn cảm thấy đói. Giờ xe ngựa, lắc lư một cái, cộng thêm ngửi thấy mùi cơm canh thơm, bụng bắt đầu réo ùng ục.

“Phía là Túy Hồng Lâu, ăn chút gì ?” Lý Thụy hỏi Tô Đường. Hắn bỗng nhiên một loại d.ụ.c vọng bảo vệ đối với y.

“Tạ ơn công tử, cần ạ.”

“Để bụng đói thì ngủ yên giấc. Ngày mai, ngươi còn chuyện quan trọng .” Lý Thụy nhắc nhở.

Tô Đường xong, thấy Lý Thụy nhắc nhở đúng. Nàng với Lý Thụy: “Công tử, cứ xuống xe ở đây, ăn một bát mì về nhà là .”

Lý Thụy lệnh cho Thái Cửu bên ngoài xe: “Dừng xe.”

Tô Đường vội vã xuống xe, đương nhiên, quên cầm chiếc ngọc bội mà Lý Thụy ban thưởng. Nàng nhảy xuống xe, quanh bốn phía, xem nơi xe dừng là chỗ nào. Lý Thụy cũng theo xuống xe.

“Công tử, cũng xuống xe ở đây ?”

“Đi, cùng ăn mì. Ta đằng một tiệm mì ngon.” Lý Thụy dặn dò Thái Cửu và đ.á.n.h xe chờ ở đường, dẫn Tô Đường, xuyên qua đường phố ngõ hẻm. Tô Đường suýt bật thành tiếng. Cứ tưởng chu đáo quan tâm cấp , ngờ, mới chính là một kẻ ham ăn.

 

Loading...