Xuyên Không - Nữ Chưởng Quỹ Vừa Ngầu Lại Tài Trí - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-27 02:18:12
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không Có Đường Lui

Giờ Mão, trời còn sáng, Liên Nhi thức dậy rửa mặt.

Tô Đường mơ màng mở mắt, trở , tiếp tục ngủ. Nếu xuyên đến cổ đại, giờ là lúc nàng ngủ say nhất. Nàng thường xuyên ngủ lúc một hai giờ sáng, tám giờ sáng thức dậy, đó ngủ nướng thêm một giấc nữa, thần thanh khí sảng, tràn đầy sức sống, chín giờ rưỡi đúng giờ đến công ty.

Xuyên đến đây, trời sáng thức dậy, thật sự là một thử thách.

May mắn , Liên Nhi khi tự rửa mặt xong gọi nàng dậy ngay, để nàng ngủ thêm một lúc mới gọi: “Tiểu thư, , công tử, nên dậy . Chúng rửa mặt xong thì nên xuống lầu ăn sáng. Người chẳng còn hẹn Bạch Thiếu Khanh đó ?”

Tô Đường lập tức tỉnh ngủ, đúng , Bạch Thiếu Khanh, nàng còn cùng kết bạn lên kinh thành nữa.

Nàng vùng dậy, nhận lấy y phục Liên Nhi đưa tới, là bộ nam trang, áo dài, mặc trông cũng khá phóng khoáng, chỉ là việc bó n.g.ự.c chút phiền toái. Lúc , nàng ước giống mấy cô mẫu gầy đến mức n.g.ự.c dán lưng, nàng thực luôn cảm thấy con gái n.g.ự.c phẳng mặc đồ sang trọng hơn, nhưng nàng phát triển khá . May mắn , cũng đến mức quá khoa trương, bó n.g.ự.c , trong chiếc áo dài vải thô rộng rãi, cũng là một thiếu niên phong nhã.

Dưới lầu, Bạch Thiếu Khanh bên bàn bát tiên, bàn đặt một gói hành lý bằng vải xanh. Gói hành lý lép xẹp, phỏng chừng đây là bộ gia sản của .

“Bạch đại ca sớm.” Tô Đường từ xa chào .

“Đường công tử sớm.” Bạch Thiếu Khanh lập tức dậy. Giờ đây, vị Đường công tử chính là kim chủ của , còn trông mong ăn nhờ ở đậu đến kinh thành. Việc bẩn việc nặng sợ, chỉ sợ lỡ mất thời gian thi cử. Nay đột nhiên tay giúp đỡ, cảm kích đến rơi lệ.

Gà Mái Leo Núi

“Bạch đại ca, chúng cùng lên kinh thành, cần câu nệ khách sáo như thế. Ta gọi là Bạch đại ca, gọi là Tiểu Ngũ , nhà đều gọi như .” Tô Đường cảm thấy cái xưng hô “Đường công tử” chút kỳ lạ, nàng nghĩ tên gọi đơn giản và dễ vẫn hơn.

“Được, câu nệ là .” Bạch Thiếu Khanh vốn là tùy tính.

Bữa sáng là cháo và màn thầu, thêm một đĩa dưa muối. Sáng sớm, Bạch Thiếu Khanh ăn uống như thể đêm qua ăn gì.

Liên Nhi dáng vẻ của y, cố ý đầu Tô Đường một cái. Rõ ràng, với khẩu phần ăn như , chỉ là chuyện thêm một đôi đũa? Ăn thế chắc sẽ y ăn sạch mất! Tô Đường chút buồn bực. Nàng thực sự ngờ một thư sinh đồn là tay trói gà chặt khẩu phần ăn lớn đến , quả thực như một việc chân tay nặng nhọc.

Tô Đường đương nhiên hiểu ý của Liên Nhi, nhưng nàng vẫn tỏ bình tĩnh, chỉ bảo Liên Nhi thêm vài cái màn thầu.

“Bạch đại ca chỉ bấy nhiêu hành lý thôi ư?” Tô Đường chút kinh ngạc, xưa chẳng học phú ngũ xa ? Lên kinh ứng thí mang tài liệu ôn tập ư?

“Ừm.”

“Người thi, chẳng nên mang nhiều sách ?” Tô Đường chợt nhớ đến những đề thi mà nàng luyện khi thi đại học, chồng lên ít nhất cũng cao bằng một .

“Lý , nhưng chẳng đầu ứng thí, những quyển Tứ thư Ngũ kinh đó đều khắc sâu trong tâm trí, cần đến lúc nước đến chân mới nhảy. Ta cũng chỉ tùy tiện mang theo vài quyển để khi ngủ mà thôi.”

“Ai, lời sai . Đến lúc nước đến chân mới nhảy cũng là điều cần thiết, lỡ nhảy đúng thì ?” Tô Đường tán thành quan điểm của y. Trong quãng đời học sinh của nàng, những lúc đến nước đến chân mới nhảy cũng ít. Đặc biệt là khi học đại học, việc khởi nghiệp chiếm hết phần lớn tinh lực và thời gian của nàng, đến lúc thi cử, nàng luôn thức trắng đêm đèn sách đến rạng sáng, ít nhiều cũng thể đảm bảo qua môn trượt.

“Ngâm thơ phú, luận sử bàn sách, những thứ , đều thấu tỏ. Có đỗ , kỳ thực, chẳng dựa thực lực, đôi khi, còn dựa vận may, xem sở thích của khảo quan. Triều đình quen, chỉ mong ông trời phù hộ nhiều hơn, tùy duyên .” Bạch Thiếu Khanh là một lạc quan theo chủ nghĩa Phật hệ.

Tô Đường chợt nhớ , khoa cử thi toán lý hóa, quả thực thể học cấp tốc mà thành tích. Văn sử vốn dĩ là một quá trình tích lũy lâu dài, tích lũy dày mới phát tiết, mang quá nhiều sách là vô nghĩa, còn là một gánh nặng.

Ba ăn xong bữa sáng, Tô Đường thanh toán xong tiền phòng còn nợ cho Bạch Thiếu Khanh, chuẩn lên đường.

Đêm qua một trận mưa lớn, hôm nay trời quang mây tạnh. Nắng vàng tươi rói, tâm trạng cũng hơn vài phần.

Bạch Thiếu Khanh chủ động giành lấy bọc hành lý lớn Liên Nhi. Không tiền thì sức, y vẫn tuân thủ quy tắc.

“Bạch đại ca, từng đến kinh thành, đường chắc hẳn là quen thuộc chứ?” Tô Đường kỳ thực đường kinh thành, bản đồ cũng chẳng dẫn đường.

“Đương nhiên. Tiểu Ngũ đường thủy đường bộ?”

“Có gì khác biệt?”

“Đường thủy rẻ hơn, nhưng chậm. Đường bộ nhanh, nhưng giá cao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-nu-chuong-quy-vua-ngau-lai-tai-tri/chuong-5.html.]

“Suốt ngày lênh đênh mặt nước thì thật vô vị, nghĩ vẫn nên đường bộ, tiện thể du sơn ngoạn thủy, thưởng ngoạn phong tục tập quán các nơi. Dù cũng là đầu xa.” Tô Đường suýt chút nữa thành đầu đến thời đại .

“Vậy thì chúng thuê xe ngựa. Thật chẳng rẻ chút nào .” Bạch Thiếu Khanh nhắc nhở Tô Đường .

“Trước tiên cứ hỏi giá , Bạch đại ca dẫn đường . Khoan ! Bên là bán trân châu ? Trông quá.” Tô Đường bán trân châu bên đường hấp dẫn.

“Nơi chúng sản xuất trân châu, nên chỉ là vật phẩm bình thường, nhưng đến kinh thành, những phu nhân, tiểu thư đó, vô cùng yêu thích. Càng là hàng càng hiếm .” Bạch Thiếu Khanh lơ đãng giới thiệu. Y cho rằng Tô Đường là một nam nhân cao lớn, sẽ tò mò về đồ dùng của nữ nhân.

“Ồ?” Tô Đường Bạch Thiếu Khanh xong, mắt sáng rỡ, “Chúng xem thử.”

“Làm gì? Ba nam nhân chúng , xem thứ đó gì? Chẳng lẽ, ngươi đến kinh thành là để hẹn hò với nữ nhân?” Bạch Thiếu Khanh hiểu.

Tô Đường để ý đến Bạch Thiếu Khanh, thẳng đến quầy hàng bán trân châu. Chủ quầy là một phụ nữ trung niên, trông tinh nhanh lanh lợi. Quầy hàng của bà một nửa là trân châu, một nửa là đồ trang sức từ vỏ sò.

Tô Đường cẩn thận ngắm từng viên trân châu, nàng vốn là yêu thích trân châu, đương nhiên chỉ liếc mắt một cái là phân biệt ba bảy đường chín. Những viên trân châu là hàng thượng hạng, nhưng, thời đại đó, nghề nuôi cấy nhân tạo mới bắt đầu, sản lượng cao, trân phẩm càng hiếm , thường thể bày bán ngoài chợ.

Chủ quầy thực phân loại sơ bộ, Tô Đường bắt đầu tính toán kỹ lưỡng.

“Lão bản, trân châu và vỏ sò mua hết, bao nhiêu tiền?” Tô Đường buông lời kinh . Khiến Bạch Thiếu Khanh và Liên Nhi phía đều giật . Người bán hàng càng phấn khích đến nỗi năng lắp bắp: “Bốn mươi... bốn mươi lạng.”

“Ba mươi lạng, ?” Tô Đường trực tiếp trả giá.

“Nếu công tử thật lòng mua hết... thể.” Chủ quầy do dự một lát, dứt khoát quyết định. Đây là một mối ăn lớn hiếm .

“Những sợi tơ và bộ dụng cụ chế tác cũng bán kèm cho nhé.” Tô Đường tiếp tục điều kiện.

“Công tử đây, cũng quá tinh ranh , trả giá rẻ thế, còn gom hết cả bộ ư.”

“Không ? Không thì thôi, dù phẩm chất cũng bình thường, chỗ khác xem.”

“Thôi thôi , bán hết cho công tử.” Người bán hàng liền vội vã.

“Được, gói cho . Đây là bạc.” Tay trao tiền, tay nhận hàng, Tô Đường cân nhắc kỹ trong lòng.

“Tính công tử mắt đấy, nhà mấy đời nuôi ngọc, chất lượng là nhất vùng . Nếu già trong nhà bệnh nặng cần tiền gấp, cũng bán rẻ cho công tử như .” Người bán hàng lẩm bẩm, đóng gói.

“Huynh , ngươi mua một hai viên, nhiều nhất là một xâu thôi, ngươi mua nhiều thế gì? Lại chẳng thể ăn no bụng. Tiền lộ phí của chúng đủ đây?”

Bạch Thiếu Khanh lo lắng nhất vấn đề . Cái tên Tiểu Ngũ , tiền, nhưng tay là ba mươi lạng, tiền gần bằng thu nhập một năm của một quan địa phương, mà chi tiêu một năm của nghèo cũng chỉ một hai lạng mà thôi.

Tô Đường vẫn im lặng, cho đến khi rời khỏi quầy hàng, nàng mới với Bạch Thiếu Khanh: “Bạch đại ca, hôm nay , khẩu phần ăn của thật kinh . Nếu chúng chỉ chi tiêu mà thu nhập, bạc của sẽ đủ để đến kinh thành, chúng sẽ ngủ ngoài đường. Vì , nghĩ một cách, chúng đường ăn buôn bán, kiếm tiền mới thể thuận lợi đến kinh thành. Vừa gần như dùng hết bộ lộ phí, chúng còn đường lui nữa.”

“À? Làm ăn buôn bán ư? Ta là thư sinh mà.”

“Thư sinh thanh cao ? Coi tiền như rác ư? Không tiền, cách nào tham gia thi cử, thăng quan phát tài, chẳng qua chỉ là giấc mộng hoàng lương.” Tô Đường thẳng trọng tâm.

Bạch Thiếu Khanh quả nhiên lập tức héo hon, “Vậy gì?”

“Rao hàng. Sau , mỗi khi đến một khu chợ, chúng sẽ bày quầy. Giọng lớn, trung khí đủ đầy, chịu trách nhiệm rao hàng, còn và Liên Sinh phụ trách ăn buôn bán, chế tác những món đồ trang sức mắt. Chúng phân công hợp tác, mới thể kiếm tiền.” Tô Đường sớm nghĩ kỹ cách tận dụng sở trường của mỗi để phân chia công việc.

“Ngươi chắc chắn một nam nhân như ngươi thể bán chạy những thứ ư?” Bạch Thiếu Khanh bán tín bán nghi.

“Ta tin hàng nào mà bán .” Tô Đường chút vui sự nghi ngờ của Bạch Thiếu Khanh, nàng ít nhiều cũng là tổng giám đốc công ty, trải qua bao sóng gió của việc khởi nghiệp. Chỉ là, trong thời đại internet , nền tảng hiện đại, việc buôn bán , nên bắt đầu như thế nào đây?

Nàng tuy nắm chắc, nhưng nàng tràn đầy tự tin, nàng kiên định với bốn chữ: sự tại nhân vi ( việc thành bại là do ).

 

Loading...