Xuyên Không - Nữ Chưởng Quỹ Vừa Ngầu Lại Tài Trí - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-10-28 02:42:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cười Ẩn Giấu Đao Găm
Sáng hôm , Tô Đường đang chuẩn buổi học. Nàng chỉ thấy tiếng la hét ầm ĩ ở cửa, kịp tới thì thấy Tề công tử, đến cửa tiệm thu tiền bảo kê, dẫn theo hai tên tay sai xuất hiện.
“Tiền chuẩn xong ?”
Tô Đường từ trong lòng lấy mười lạng bạc. Nàng dĩ hòa vi quý, sớm chuẩn sẵn sàng, bỏ của .
“Tề công tử, cửa tiệm của chúng ăn , chỉ bấy nhiêu thôi, xin công tử thứ .”
“Xì! Chỉ chút ít thôi ? Đám , lục soát cho !” Tề công tử lệnh một tiếng, hai tên tay sai liền lật tung thứ. Từ tiền đường cho đến hậu viện, chốc lát , chỉ thấy Liên Nhi đuổi theo chạy , thì tên tay sai lục bạc Liên Nhi giấu trong hậu viện.
Liên Nhi giành bạc, tên tay sai đạp một cước sang một bên. Tô Đường thể đ.á.n.h bọn chúng, chỉ bảo tính mạng là hơn, nàng chạy tới che chắn cho Liên Nhi, đối đầu với lũ ác bá .
“Sau liệu hồn một chút, mười ngày chúng thu một .” Tề nhị công tử dẫn theo tay sai nghênh ngang bỏ .
Liên Nhi ngừng, một là vì đùi đá đau điếng, hai là thấy bạc trắng bóc cướp mất, đau lòng vô cùng.
“Công tử, bộ bạc những ngày đều bọn chúng lấy , chúng công. Ta cứ tưởng giấu trong vại là an nhất.” Liên Nhi vô cùng hối hận.
“Thôi , nếu hôm nay bọn chúng lấy một ít, chúng sẽ thoát . Chúng hãy cố gắng thêm, sẽ kiếm thôi.” Tô Đường an ủi Liên Nhi.
“ chúng kiếm tiền, bọn chúng đến cướp thì ?”
“Ta tin kinh thành còn vương pháp. Ta sẽ nghĩ cách.”
“Chẳng Các chủ Lăng Long Các hợp tác với chúng ? Liệu thể nhờ che chở cho chúng ?” Liên Nhi đặt hy vọng Lý Thụy. Tô Đường nghĩ đây chắc là một cách “đường cong cứu nước”. Xem , việc hợp tác với Lý Thụy quả thực là việc .
Buổi chiều khi tan học, gần giờ Thân. Tô Đường cùng Liên Nhi cùng một chiếc xe ngựa, cùng đến Ôn Tuyền Sơn Trang.
Đến cửa sơn trang, Tô Đường bảo Liên Nhi và phu xe đợi ở cửa, một nàng . Liên Nhi ngừng dặn dò Tô Đường chú ý an . Tô Đường nếu hai canh giờ nàng vẫn , thì bảo Liên Nhi tìm Bạch Thiếu Khanh đến giúp đỡ.
Hồ quản gia thấy Tô Đường, vội vàng đón lên, với Tô Đường: “Đường chưởng quỹ đến ? Công tử nhà đang đợi ở Quan Cảnh Đình. Để dẫn chưởng quỹ .”
“Đa tạ Hồ quản gia.”
Tô Đường theo Hồ quản gia men theo một con đường mòn ngập hương hoa, độ dốc nhất định, qua một ngọn đồi nhỏ, tầm bỗng chốc rộng mở, một đình viện tao nhã, đó đề ba chữ “Quan Cảnh Đình”, từ đây thể xa một vùng đồng hoang rộng lớn, cùng một hồ nước biếc xanh.
Quan Cảnh Đình, quả nhiên là một nơi phong cảnh tuyệt . Cảnh sắc tuyệt vời, thêm vị công tử áo trắng phiêu dật trong đình đang gảy đàn, núi xanh nước biếc, chim hót hoa thơm, hòa quyện trong tiếng đàn mộc mạc, khiến lưu luyến rời .
“Công tử, Đường chưởng quỹ đến .” Hồ quản gia thông báo.
Tiếng đàn bỗng ngừng bặt.
Lý Thụy ngẩng đầu, thấy Tô Đường, lập tức dậy đón: “Đường chưởng quỹ đến ? Xin mời!”
Chàng gọi nàng là Đường chưởng quỹ, dành cho nàng sự tôn trọng lớn nhất, xem là thật lòng hợp tác?
Tô Đường xuống cạnh bàn , Lý Thụy với Hồ quản gia: “Đi chuẩn bữa tối, và Đường chưởng quỹ việc cần bàn, cho phép ngoài đến quấy rầy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-nu-chuong-quy-vua-ngau-lai-tai-tri/chuong-52.html.]
“Vâng, công tử.” Hồ quản gia tuân lệnh rời .
Lý Thụy rót cho Tô Đường một chén : “Đường chưởng quỹ xin mời uống . Trà của đây, hẳn là ngon hơn bên chỗ ngươi một chút.”
“Công tử là cự phú kinh thành, chỉ là bách tính bình thường, dám so sánh với công tử.”
“Đường chưởng quỹ khách khí , ngươi cũng ưu thế của riêng mà, cho nên, chúng mới cần chung tay hợp tác chứ!” Lý Thụy khiêm tốn mỉm . Hiếm khi thấy , dù , nhưng Tô Đường luôn cảm thấy ẩn chứa đao găm.
“Công tử, khế ước xong ? Ta xem qua.” Tô Đường dài dòng với , thẳng vấn đề.
“Còn sớm mới đến bữa tối, vội. Trước bữa tối ký là . Bây giờ xem thế nào để phá giải ‘mật mã phương tâm’?” Ánh mắt Lý Thụy sáng rực về phía Tô Đường. Tô Đường ngẩng đầu lúc giao ánh mắt với , nàng cảm giác như điện giật trong tích tắc, trái tim nàng khẽ run lên, nhưng nàng cố gắng giữ bình tĩnh, đáp lời Lý Thụy: “Trong mắt công tử, tinh hà rực rỡ, chỉ cần một ánh thôi, là đủ để khiến vạn ngàn thiếu nữ say đắm !”
“Ha ha!” Lý Thụy lớn. Cách dùng từ đặt câu của Đường tiểu ngũ bao giờ khiến thất vọng. Rõ ràng là lời nịnh hót, nhưng thanh thoát thoát tục đến thế.
Có qua mới toại lòng . Tô Đường thấy Lý Thụy tâm trạng , khỏi tò mò hỏi: “Công tử sốt sắng cách chinh phục trái tim nữ giới đến , chẳng lẽ, công tử ý trung nhân, nhưng cầu mà ?”
Chẳng lẽ thủ phú kinh thành là một kẻ si tình đang đơn phương tương tư?
Lý Thụy mà .
Tô Đường nhớ rằng ở thời cổ đại, việc giàu ba vợ bốn là chuyện thường tình. Trước khi cưới chính thê, thường sẽ thông phòng nha đầu hoặc thị trong nhà, dù cũng sẽ rảnh rỗi. Lý Thụy cưới vợ chính thức, một giàu như sẽ bao nhiêu thông phòng nha đầu và thị đây? Tò mò như Tô Đường, trong lòng ngứa ngáy, chỉ hỏi cho rõ ràng. Nếu bàn chính sự, thì tám chuyện gì đó giá trị .
“Trong nhà công tử chắc chắn sẽ thông phòng nha đầu hoặc thị , chẳng lẽ lấy lòng bọn họ? Một cự phú như công tử, phủ nuôi bao nhiêu ?” Tô Đường tò mò hỏi.
“Ngươi ?”
“Phải đó. Chúng là nghèo, thể cưới một nữ tử là phúc khí trời ban, cho nên, hiểu về cuộc sống của công tử.”
“Thật là tò mò. Phủ cũng chỉ bảy tám thôi, bên sơn trang thì ba năm , còn các cơ nghiệp khác, những trạch viện ngoài kinh thành, mỗi nơi một hai , ôi chao, nhất thời cũng tính toán chính xác .” Chàng tùy tiện kể , hai bàn tay đủ để đếm.
Tô Đường trong lòng chùng xuống, quả nhiên, công tử phong lưu, thê thành đàn. Nàng vô thức lắc đầu thở dài.
Người như , ở thời hiện đại, chính là một tên tra nam. ở thời cổ đại, dường như là một vinh dự.
Hành động vô thức của Tô Đường Lý Thụy thu hết mắt, hỏi Tô Đường: “Ngươi cưới vợ, nhiều suy nghĩ kỳ quái đến , chỉ lừa phụ nữ, mà còn lừa cả đàn ông?”
Tô Đường ngẩn , nàng cũng thế, nhưng ai bảo nàng xuyên đến đây một cách khó hiểu chứ? Muốn chạy cũng chạy , đành kiếm miếng cơm manh áo.
Gà Mái Leo Núi
“Có lẽ, trời sinh cốt cách thanh kỳ chăng! Chưa ăn thịt heo, cũng từng thấy heo chạy đó thôi!” Tô Đường chỉ thể tiếp tục lừa dối. Chẳng lẽ thật, dọa c.h.ế.t ? Nàng về phía cánh đồng xa xăm, mặt trời đang từ từ lặn xuống, như một quả cầu lửa khổng lồ, “Đẹp quá. Lúc hoàng hôn, luôn là lúc khiến lòng xao xuyến nhất.”
Tô Đường thích nhất thời gian , nàng kìm tự lẩm bẩm: “Lúc chạng vạng, vạn vật đều trở về tĩnh lặng, mà bóng tối còn kịp bao trùm. Ngắm ráng chiều cùng những ánh đèn lấp lánh của thôn làng tranh tỏa sáng. Tất cả, dường như đang dần xa, tất cả, dường như vẫn kết thúc, khiến lòng một nỗi vấn vương khó tả.”
Lý Thụy Tô Đường cảm thán, ngắm cảnh vật mắt, khỏi chút xao xuyến. Đường tiểu ngũ, dùng những lời lẽ đơn giản nhất, những cảm xúc chạm thẳng lòng, tạo nên sự đồng cảm mạnh mẽ với . Vào khoảnh khắc , cũng từng ít thơ từ, nhưng lời miêu tả đơn giản, trực tiếp như , càng khiến rung động hơn. Chân thật nhất, cảm động nhất.
“Nếu thích cảnh vật mắt đến , chi bằng, chúng men theo bờ hồ dạo một chút?” Lý Thụy đề nghị.
Tô Đường nghĩ xem bây giờ vẫn ký khế ước, dạo thì dạo . Thời gian còn sớm, thể nhân lúc tản bộ hỏi xem Lăng Long Các thu tiền bảo kê , đủ khả năng bảo vệ Bát Diện Hiên của chu . Điều kiện , nên là một phần của khế ước.