Xe tiến bãi đỗ ngầm, từ đó hai thang máy thẳng lên tầng hai, nơi đặt phòng ăn.
Lúc Hứa Tư Niên đến . Cậu đang dán mắt gian bếp, chăm chú theo dõi hai đầu bếp đang chuẩn món ăn, vẻ mặt vô cùng hào hứng.
Các bậc trưởng bối thì thấy , chắc hẳn họ vẫn đang bận rộn công việc.
Đường Khê xách túi quà màu hồng, màu sắc nổi bật khiến ai cũng chú ý.
Hứa Tư Niên mắt tinh như cú vọ, lập tức nhận cô bước từ thang máy.
“Chị Đường! Bên nè!”
DTV
Đường Khê bước và nhận rằng phòng ăn rộng rãi như thế chỉ ba bọn họ, cộng thêm hai đầu bếp.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như chỉ cùng lứa tuổi, tiếp xúc với các bậc phụ , tâm trạng cô thoải mái hơn hẳn.
“Cậu đừng bếp nữa, chỉ tổ cản trở thôi. Ra ngoài .”
Quách Miểu Miểu hai đầu bếp đang bận rộn mà vẫn để mắt đến Hứa Tư Niên, gương mặt lộ rõ vẻ bất mãn, liền cất tiếng nhắc nhở.
Hứa Tư Niên nhận túi xách trong tay Đường Khê, lập tức chạy từ bếp với ánh mắt tò mò.
“Chị Đường, cái gì đấy?”
Đường Khê liếc xuống túi theo ánh của :
“À, quà gặp mặt cho mấy phụ .”
Nghe , Hứa Tư Niên hét toáng lên:
“Sao chị sớm? Em chẳng chuẩn gì cả!”
Quách Miểu Miểu chẳng buồn ngay ngắn, ngả xuống chiếc ghế mềm gần đó, vẻ mặt đầy khinh bỉ:
“Thôi , đừng bộ tịch nữa. Cậu bao giờ chuẩn gì ? Lần nào đến cũng chỉ để ăn chực?”
Tư Niên chịu thua, định cãi thì đúng lúc thang máy “ting” một tiếng.
Ba từ trong thang máy bước .
Quách Miểu Miểu lập tức dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-roita-chi-muon-an-tinh-lam-phu-ba-thoi/chuong-171.html.]
“Ba , chú Hứa, đến muộn hơn cả bọn con ? Để khách chờ thế …”
Đường Khê khẽ kéo tay áo Quách Miểu Miểu, kín đáo liếc mắt lườm một cái.
Hứa Quốc An bật lớn, ánh mắt hướng về phía Đường Khê, vẻ áy náy giải thích:
“Vừa công ty chút việc đột xuất, xử lý mất thời gian. Bọn chú mới từ nhà đấu giá trở về.”
Đường Khê nở nụ ngọt ngào, nhẹ nhàng đáp:
“Không ạ, cháu cũng mới đến thôi.”
“Cháu là Đường Khê , cô bé mà Miểu Miểu nhắc đến?”
Ánh mắt Đường Khê chuyển sang khuôn mặt xa lạ duy nhất trong ba đến.
Hạ An thì cô gặp qua, khi tỉnh tại nhà họ Quách, dì còn mang canh gà cho cô.
Người đàn ông bên cạnh chắc hẳn là Quách Cửu Thành, bố của Quách Miểu Miểu.
Ông mặc bộ đồ thường ngày nhưng chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị. Trên sống mũi ông đeo một chiếc kính gọng vàng, ánh mắt hiền từ nhưng vẫn toát lên nét cương nghị.
Nhìn ông, Đường Khê thầm nghĩ, đàn ông vẻ chính trực và đĩnh đạc, trái ngược với sự tùy tiện của Quách Miểu Miểu.
“Cháu chào chú ạ.”
Đường Khê vội chào, đối phương mỉm tán thưởng, nụ môi ông khá gượng gạo, nhưng rõ ràng là thật lòng.
Nụ khiến cô nhớ đến Cố Hành Chu. Lần đầu gặp thì cũng như , còn khó coi hơn cả .
Cô thực sự hiểu nổi, tại một nghiêm nghị như một đứa con như Quách Miểu Miểu? Hai bố con giống chút nào!
Hạ An mỉm , bước tới kéo tay Đường Khê, giọng đầy thiện:
“Khê Khê, cứ coi đây như nhà nhé. Thoải mái ăn uống, cần câu nệ . Tất cả ở đây đều là quen cả mà.”
“Dạ ạ, cháu cảm ơn dì. Nghe hôm nay đầu bếp Michelin nấu ăn, cháu nhất định ăn nhiều một chút!”
Đường Khê đáp một cách tự nhiên, trong lòng dần thả lỏng. Cô nhận cuộc sống của tầng lớp thượng lưu đáng sợ như trong tưởng tượng, đặc biệt là khi gặp thiện như Hạ An.
Lúc , Hứa Tư Niên tiến gần, lấy túi quà màu hồng từ tay Đường Khê.