Đường Khê rón rén bước đến gần mép vực để xuống.
Cô thầm rùng :
"Chúa ơi, cao như thế mà rơi xuống thì chắc chắn tan xương nát thịt!"
Dù nữ tử thể thấy lời , cô vẫn cố gắng hét lên để ngăn cản...
Đứng ánh mắt tuyệt vọng của mỹ nhân , Đường Khê lập tức hiểu nàng định gì.
“Này! Cô định gì ? Đừng nhảy! Nhảy xuống thì chắc chắn thể sống sót ! Cuộc đời khó khăn gì mà vượt qua chứ? Ngồi xuống, chúng từ từ chuyện nào!”
Đường Khê cố gắng đưa tay níu lấy nữ tử , dù tay chỉ xuyên qua khí.
Trong lúc Đường Khê đang xoay sở bất lực, ánh mắt cô vô tình dừng lá thư mà nữ tử cầm trong tay.
"Lá thư? Chắc chắn đó điều gì đó khiến cô trở nên như thế ."
Đường Khê cúi xuống, nghiêng đầu để nội dung bức thư.
Dòng chữ thư hiện rõ mắt cô, nhưng ngay khi thấy, Đường Khê bối rối vò đầu bứt tóc.
"Tiêu ! Chữ gì mà ngoằn ngoèo như giun thế ? Mình hiểu!"
Chưa kịp hiểu hết nội dung, cô kinh hãi khi thấy nữ tử đột ngột nhảy xuống vách núi.
Theo phản xạ, Đường Khê vội vàng nắm lấy tay nàng .
DTV
Thật bất ngờ, cô cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nữ tử đó.
Chưa kịp kinh ngạc, lực kéo mạnh khiến cả hai rơi xuống vực.
"Aaa!"
Đường Khê bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mồ hôi lạnh túa đầy trán, tay vẫn vô thức nắm chặt chăn.
Cô đưa mắt quanh căn phòng quen thuộc, cảm giác đau nhức trong đầu khiến cô xoa trán.
Hình ảnh lá thư với những dòng chữ kỳ lạ vẫn rõ mồn một trong tâm trí.
"Tại mơ thấy Khương Hòa – mất từ lâu? Chuyện là thế nào?"
Đường Khê vội vàng với lấy bút, cố gắng ghi những gì nhớ từ giấc mơ.
Từng mảnh ký ức chắp vá trang giấy.
vài ký tự cô tài nào nhớ nổi cách , dù cố nghĩ đến sáng vẫn thể.
"Thôi, nhiêu đây chắc cũng tạm . Đợi khi nào Cố Hành Chu đến thì sẽ hỏi xem ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-roita-chi-muon-an-tinh-lam-phu-ba-thoi/chuong-239.html.]
Cô bực bội đặt bút xuống, tạm gác công việc ghi chép.
....
Sau khi Cố Hành Chu rời Bắc Dương liền dẫn đầu đoàn tiến nhanh về phía biên giới Tang Nam.
Nếu gì đổi thì chỉ cần một ngày nữa là họ sẽ đến nơi.
Hắn đội ngũ bên cạnh, suy nghĩ rằng trời sáng thể đến gặp Đường Khê để lấy xe.
Quay sang nhóm cùng, tự nhủ rằng việc học lái xe hẳn sẽ quá khó khăn.
Đường ở đây khá rộng, đến mức gây cản trở.
“Thế tử, chúng thật sự sẽ dùng cách của Đường cô nương ?”
Tần Nhị tiến lên, giọng đầy lo lắng hỏi.
Hắn hiểu rõ xe “bán tải” mà thế tử nhắc đến là thứ gì, chỉ mơ hồ nghĩ lẽ giống xe ngựa của họ.
Tuy nhiên, Tần Nhị e ngại sức chiến đấu đáng sợ của Tang Nam.
Nếu xe đủ chắc chắn, thậm chí cả ngựa kéo cũng thể họ thịt.
Cố Hành Chu mỉm đầy tự tin:
“Đường cô nương cho xem qua , vấn đề gì.
Loại xe chạy nhanh, còn nhanh hơn ngựa, lớp bảo vệ chắc chắn.
Chúng chỉ cần gia cố thêm khiên chắn xung quanh là .”
Cố Tuyết Trúc bên cạnh, cũng gật đầu tin tưởng:
“Các ngươi yên tâm . Đường cô nương là đáng tin, cô là .”
Hai họ giống như thuốc an thần, khiến Tần Nhị và nhóm lính canh còn lo lắng.
"Trời sập thế tử gánh, chúng còn lo gì nữa."
Cố Hành Chu chọn 50 từ đội ngũ, đều là những thể lực , trí óc nhanh nhạy.
Hắn nghĩ rằng dạy những lái xe sẽ nhanh hơn.
“Chỉ cần một nén nhang là thể dạy xong.”
Cố Hành Chu tự tin nghĩ thầm.
Dù Đường Khê từng lái xe dễ nhưng vẫn thấy nó khó như cô .