Quách Miểu Miểu huých nhẹ cánh tay Đường Khê.
“Nhìn kìa, đó là thầy Đới.”
Đường Khê theo ánh mắt của Quách Miểu Miểu qua, một bóng dáng quen thuộc lọt tầm mắt cô.
Không chỉ Đới Vũ Ninh, mà hình như cả các học trò của cũng theo.
Quách Miểu Miểu nhiệt tình vẫy tay chào.
Đám Hoa Quốc tụ một góc quả thật thu hút ánh .
Đới Vũ Ninh nhanh chóng thấy bàn tay vẫy vẫy của Quách Miểu Miểu.
Anh gì đó với nhóm học trò, đó tự bước qua.
Những học trò thì nhảy chân sáo tản khắp nơi, tự hòa khí giao lưu.
Đường Khê thấy Đới Vũ Ninh cũng lấy ngạc nhiên. Lúc còn ở viện nghiên cứu, sẽ đến tham gia buổi đấu giá .
Cô vốn tưởng sẽ gặp chuyến bay, nhưng mãi đến giờ mới xuất hiện.
“Anh Đới, giờ mới đến? còn tưởng đến từ sớm chứ!”
Đới Vũ Ninh gãi mũi ngượng ngùng. Anh thuộc dạng "tay chân vụng về, chẳng rành việc đời", ngoài nghiên cứu và đồ cổ thì chẳng gì khác.
Đi máy bay còn nhầm sân bay, kết quả là trễ chuyến.
Sau đó may mà đám học trò gọi điện rủ cùng đến nước D, nên mới thể đến đây nhờ sự giúp đỡ của họ.
Đới Vũ Ninh chợt nhớ điều gì, kéo Đường Khê sang một bên.
Anh hạ giọng, chỉ đủ để hai thấy.
“Cái vòng tay cô đeo chứ?”
“Đeo .”
“Vậy thì . Làm việc kín đáo, giữ kỹ vòng tay, đừng để cướp.”
Đường Khê khỏi thắc mắc: Cướp ư? Sao chuyện đó?
Đến khi buổi đấu giá bắt đầu, cô toát cả mồ hôi lạnh, trong lòng sợ hãi thôi.
Còn hơn một tiếng nữa buổi đấu giá mới chính thức diễn .
Nhà đấu giá ở đây khác hẳn với trong nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-roita-chi-muon-an-tinh-lam-phu-ba-thoi/chuong-266.html.]
Tại đây, thể ăn uống, giao lưu khi chính thức bên trong tham gia đấu giá.
Cả nhóm vất vả cả ngày, ai cũng đói bụng, mặc dù chẳng ai quen ăn món của nước D.
Họ chọn vài món trông vẻ "dễ ăn" để thử.
Ngoài Hứa Tư Niên vẻ quen thuộc thì những còn càng ăn càng cau mày.
“Bánh mì cứng như thế thật sự ăn ...”
Nguyên Thanh lẩm bẩm, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét.
Đường Khê cũng nhai đến mỏi cả quai hàm, cúi khay thức ăn của .
Một con cá bốc mùi, một miếng bánh mì cứng như gạch, cùng món salad nhạt nhẽo chút gia vị. Đây thật sự là đồ ăn cho con ?
Cả nhóm , đều thấy sự bất lực từ ánh mắt của đối phương.
“Không , về khách sạn thì đến phòng ăn nhé. mang theo cả lọ Lao Gan Ma”
Vali của Đường Khê ngoài quần áo thì chẳng gì, chủ yếu là đồ ăn mang từ quê nhà.
Nào là Lao Gan Ma, bánh tráng, snack, dưa muối, gần như chiếm hết nửa vali.
Nghe đến Lao Gan Ma, mắt ai cũng sáng lên, gật đầu lia lịa.
, khi đặt d.a.o nĩa xuống, Đường Khê thấy từ phía vang lên tiếng nhạo cùng giọng đầy ác ý:
“Nhìn họ kìa, mấy Hoa Quốc thật buồn . Chắc là nghèo lắm nên cách ăn những món ăn ngon thế ...”
DTV
Đường Khê ngừng tay. Dù ngoại ngữ của cô lắm, nhưng vẫn đủ để hiểu ý nghĩa trong những lời đó.
Đây là... kỳ thị ?
Đường Khê nhíu mày .
Chỉ thấy mấy nước ngoài trông giống như phú nhị đại đang chỉ trỏ về phía bọn họ.
Miệng thì ngừng lẩm bẩm.
“Thật thể tin nổi, buổi đấu giá là nơi chó mèo gì cũng thể ? là mất giá trị. Mời mấy cái đám ‘quê mùa’ Hoa Quốc đến, thật là thấp kém hết mức!”
Sau đó là những tràng lớn vang lên.
Những bên cạnh Đường Khê vốn giỏi ngoại ngữ, lập tức hiểu và đám đó với vẻ mặt khó chịu.
“Sao thế ? Bọn họ hiểu chúng chuyện ?”