Tất cả những gì cô chỉ là lời của Vu Lam: "Mua về thì sẽ rõ."
Đường Khê bất lực đáp:
“Nếu cũng thì tin ? nhất định lấy nó.”
Đới Vũ Ninh gật đầu. Anh hiểu rằng với một thứ quan trọng như , Đường Khê thể dễ dàng chia sẻ với khác, điều đó hợp lý.
Nhìn vẻ mặt của Đới Vũ Ninh, Đường Khê nhận hiểu lầm.
Lúc cô đưa , cô thấy rõ vẻ lo lắng gương mặt Đới Vũ Ninh. Anh thật lòng quan tâm cô, nên cô để hiểu nhầm.
Cô rằng trong các mối quan hệ bạn bè, sự nghi kỵ chính là điểm khởi đầu cho rạn nứt và xa cách.
“Anh Đới, thật sự . Người đó chỉ với rằng đây là đồ của , dù mua về cũng dùng , vì chỉ mới thể sử dụng nó. ngoài những điều đó thì cũng thêm gì...”
Đới Vũ Ninh suy nghĩ một hồi. Quả thực đây là thứ kỳ lạ nhất mà từng thấy trong suốt sự nghiệp nghiên cứu của .
Anh ngập ngừng một lát, lên tiếng:
“Sau khi cô mua , nếu tìm điều gì thì thể chia sẻ với ?”
Phải thừa nhận là ngay cả trong tình huống , Đới Vũ Ninh vẫn nghĩ đến sự nghiệp nghiên cứu của .
Đường Khê bật , gật đầu đồng ý.
“Đương nhiên , thậm chí thể tới xem bất cứ lúc nào.”
Cô như là xoa dịu Đới Vũ Ninh, đồng thời mong từ bỏ ý định tham gia đấu giá. Dù bạn bè mà tranh giành với thì thật sự khó xử và dễ ảnh hưởng đến tình cảm.
Giải quyết xong chuyện với Đới Vũ Ninh, Đường Khê hướng ánh mắt về phía góc phòng, nơi Đào Hành Tung đang lặng lẽ.
Cô suy nghĩ một chút, bước tới gần .
“Chúng chuyện chút ?”
Đào Hành Tung ngẩng đầu Đường Khê, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Đây là câu đầu tiên cô với kể từ khi họ đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-roita-chi-muon-an-tinh-lam-phu-ba-thoi/chuong-283.html.]
Hai ngày qua, Đào Hành Tung đoán rằng lẽ Đường Khê sự thật.
Anh khổ. Nếu cô tức giận thì điều đó cũng xứng đáng. Rốt cuộc chính lợi dụng cô.
DTV
Từ lúc tiếp cận cô mang ý đồ, và chính điều đó dẫn đến cục diện hôm nay.
Khi thấy Cố Hành Chu xuất hiện, thừa nhận rằng trong lòng tràn ngập sự ghen tị.
Đường Khê sẵn sàng màng đến sự an nguy của bản để cứu Cố Hành Chu, điều đó chứng minh rằng đàn ông quan trọng với cô đến nhường nào.
đồng thời cũng tự hỏi : tư cách gì để ghen tị ?
Chẳng chính tiếp cận cô với mục đích riêng ngay từ đầu ?
"Được."
Anh bước theo Đường Khê đến một góc khuất.
Đường Khê là mở lời , vòng vo mà thẳng vấn đề:
" từ bỏ việc đấu giá viên ngọc hoàng thạch."
Đào Hành Tung thoáng sững sờ, gương mặt góc cạnh của hiện lên một nét cay đắng.
"Chỉ vì chuyện thôi ?"
Đường Khê thẳng , ánh mắt sắc bén:
"Còn một chuyện nữa. Anh điều gì cần giải thích ?"
Đào Hành Tung im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài.
" thừa nhận ban đầu tiếp cận cô là mục đích, nhưng thật sự từng lợi dụng cô để bất cứ điều gì. chỉ tung tích của viên ngọc hoàng thạch."
Đường Khê nhíu mày, cô đoán từ rằng tiếp cận là vì viên ngọc. điều cô hiểu là cần nó để gì.
"Anh nó để gì?"
Đào Hành Tung trả lời chậm rãi:
"Mẹ mất vì bệnh từ lâu . Bố vì thế mà suy sụp, dù những năm gần đây ông dần vượt qua nỗi đau, nhưng trong lòng ông vẫn luôn một vết thương thể lành. Có một phụ nữ với rằng một thứ gọi là ngọc hoàng thạch thể giúp c.h.ế.t sống . Nếu tìm nó thì thể sống . Vì thế, đưa t.h.i t.h.ể đến kho đông lạnh bảo quản ở nước ngoài, và dành nhiều năm để truy tìm tung tích của nó, cho đến khi phát hiện chiếc vòng tay của cô."