Xuyên Không Rồi,Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Phú Bà Thôi! - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-01-13 14:03:15
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Khê , cảm thấy buồn bất lực: “Tớ thấy đúng là đồ “trung nhị” thật…”“Tớ nghiêm túc đấy! Những món hiếm thị trường, mang lên sàn đấu giá mới khai thác giá trị nhất.”

Đường Khê cân nhắc một lát gật đầu: “Được, giao cho .”

Quách Miểu Miểu cẩn thận phân loại từng món trong thùng, đặt chúng từng túi hút chân riêng biệt.

“À, còn cái vòng tay hôm , lúc đấu giá tớ sẽ mang nó lên cùng. Cậu đến xem ?”

“Đấu giá? Tớ cũng ?”

“Đương nhiên! Đó là đồ của , chỉ mượn danh tớ để đấu giá thôi. Cậu là chủ sở hữu, tất nhiên quyền tham gia.”

Đường Khê thì cảm thấy hứng thú. Đây sẽ là đầu cô tham gia một buổi đấu giá.

“Được, khi nào thế?”

“Thứ hai tuần , còn vài ngày nữa. Đến hôm đó tớ sẽ qua đón .”

Sau khi niêm phong các món đồ cẩn thận, ánh mắt Quách Miểu Miểu chuyển sang chiếc thùng đựng.

Anh cẩn thận chạm tay thùng, cúi xuống ngửi.

“Cái … cái là…”

Đường Khê thấy mãi , bực giục:

“Nói ! Đừng vẻ huyền bí nữa!”

“Đây là gỗ sét đánh.”

“Gỗ sét đánh? Là gì thế?”

DTV

Quách Miểu Miểu tiếp tục quan sát chiếc thùng, giải thích:

“Hiểu đơn giản là gỗ của những cây sét đánh trúng nhưng chết. Loại gỗ xem là khả năng trừ tà mạnh.”

Đường Khê vẫn khó hiểu:

“Vậy ích gì?”

“Cậu để một chiếc thùng lớn như thế thì cần cây to thế nào ? Chỉ cần một mẩu gỗ sét đánh nhỏ cực kỳ hiếm, thế mà chiếc thùng từ một khối lớn. Đây là thứ cực kỳ giá trị!”

“Đáng giá ?”

“Rất đáng giá! Tớ một mê loại gỗ , để tớ giúp tìm mua nhé.”

Đường Khê thoải mái gật đầu: “Được, nhớ chuyển tiền cho tớ đấy!”

“Yên tâm!”

Cuối cùng, Quách Miểu Miểu mang cả chiếc thùng cùng bộ đồ bên trong .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-roita-chi-muon-an-tinh-lam-phu-ba-thoi/chuong-61.html.]

Riêng vàng bạc, thu với giá 2750 vạn.

Đường Khê màn hình điện thoại hiển thị tiền chuyển khoản. Dù nhiều như , nhưng cô vẫn vui vẻ nghĩ: Muỗi nhỏ cũng là thịt mà!

Nhìn xuống kệ hàng trống trơn trong nhà, Đường Khê quyết định sáng mai sẽ nhập thêm hàng để lấp đầy căn nhà.

Buổi sáng sớm, ánh nắng dịu dàng len qua ô cửa.

Đường Khê đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.

Cô mở mắt mơ màng, khi xác nhận đây là mơ liền lò dò xuống giường, chỉnh mái tóc rối xỏ dép, xuống mở cửa.

“Trời sáng sớm mà ai gõ cửa ầm ĩ thế chứ…”

Bên ngoài vang lên một giọng đầy uy lực:

“Tiểu Khê, là ông đây! Mau mở cửa, trộm!”

Lời lập tức Đường Khê tỉnh táo hẳn, cô vội vàng mở cửa .

Hóa là ông Đào.

“Tiểu Khê, cuối cùng cháu cũng mở cửa! Muộn chút nữa là tên trộm chạy mất !”

Đường Khê kỹ thì thấy ông Đào đang giữ chặt một thanh niên trẻ.

Người thanh niên mặc áo khoác đen, đội mũ đen, đeo khẩu trang đen, phủ kín một màu.

Bộ dạng giống hệt tối hôm ngoài cửa nhà cô rình mò.

Hiện tại, tay trói bằng dây thừng, quần áo xộc xệch, rõ ràng “xử lý” một trận.

Người thật hài hước, sáng sớm ăn mặc thế , chẳng thông báo với cả thế giới rằng là trộm ?

Thanh niên lập tức lên tiếng, giọng đầy gấp gáp:

“Không, , là trộm!”

Ông Đào ngay lập tức giáng cho một cú đá mạnh.

“Không trộm mà mặc thế ? Không trộm mà rình mò cửa nhà ?”

Đường Khê thấy ông Đào thật sự dùng lực, vội vàng ngăn . Dù là trộm nữa thì cũng nhân quyền chứ!

Quan trọng hơn, lỡ đánh thương thì còn bồi thường tiền nữa.

Ông Đào để tâm, lập tức rút điện thoại :

“Tiểu Khê, yên tâm ! Ông sẽ gọi báo cảnh sát ngay để đòi công bằng cho cháu!”

Nghe thấy ông Đào báo cảnh sát, thanh niên vội vàng gào lên ngăn cản:

Loading...