Xuyên Không Rồi,Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Phú Bà Thôi! - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-01-13 14:03:17
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đừng, đừng, đừng báo cảnh sát! thật sự trộm, là bạn của Quách Miểu Miểu!”

Nghe đến tên Quách Miểu Miểu, Đường Khê liền giơ tay ngăn ông Đào .

“Khoan , là bạn của Quách Miểu Miểu ?”

Thanh niên gật đầu, giọng đầy uất ức:

thế, chị thể hỏi mà! Mấy ngày gặp chị công ty , đó chị là ‘hàng lớn’, nên qua xem thử… Nhân tiện xem nhặt món hời nào . Thật sự là trộm!”

Nhìn dáng vẻ sắp của , Đường Khê cảm thấy buồn .

Cậu chỉ là vì đến xem thử nhà của nhà sưu tập lớn liên tiếp lấy món hàng lớn gần đây.

Ai ngờ nào đến nhà cũng gặp ai, cửa nhà luôn đóng.

Sáng nay thử đến sớm một chút, hy vọng gặp may.

Kết quả là tới ông Đào phát hiện, đá một cú trời giáng mông, đó còn trói , suýt chút nữa đưa lên đồn cảnh sát.

Thanh niên ấm ức đến nghẹn lời. Cậu chỉ thích màu đen nên mặc đồ đen thôi, ai ngờ vì hiểu lầm là trộm.

Nghe xong lời giải thích, Đường Khê nhanh chóng ngăn ông Đào :

“Ông Đào, khoan ! Đây là bạn cháu. Tại mặc đồ đen nên cháu nhận ngay thôi. Đừng báo cảnh sát, nhà cả!”

Ông Đào thanh niên từ đầu đến chân với vẻ nghi ngờ:

“Chắc đấy? Tiểu Khê, đừng vì lòng mà cứu nhầm trộm, dễ rước họa lắm.”

Đường Khê bật , bất lực ơn:

“Thật mà ông Đào, là bạn của bạn cháu, cũng coi như bạn cháu luôn. Không trộm .”

Ông Đào thu điện thoại , ngẫm nghĩ một lúc thở dài.

“Thôi , ông thật sự hiểu nổi đám trẻ các cháu bây giờ, chơi lắm trò thật…”

Đường Khê gượng , cảm kích :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-roita-chi-muon-an-tinh-lam-phu-ba-thoi/chuong-62.html.]

“Cảm ơn ông Đào, ông là nhất! Cháu sẽ cẩn thận mà!”

Nghe cô đảm bảo, ông Đào cũng yên tâm. Ông xách túi đồ ăn sáng mua rời .

“Chị gái, mau giúp cởi trói !”

Đường Khê cầm điện thoại lên, tháo khẩu trang của thanh niên “tách” một cái, chụp ngay bức ảnh cận mặt.

“Đợi , để xác nhận xong mới cởi trói.”

Nói xong, cô lập tức gửi bức ảnh qua cho Quách Miểu Miểu.

Đường Khê nhắn tin: “Đây là bạn ?”

DTV

Quách Miểu Miểu nhanh chóng trả lời: “Hứa Tư Niên? Thằng nhóc thối đó ở chỗ ?”

Đường Khê: “Theo dõi tớ đến tận nhà. Sáng nay suýt nữa thì hàng xóm đánh chết.”

Quách Miểu Miểu: “Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt! Không chịu lo học hành, theo dõi ? Để tớ mách ông ngoại nó. Chắc chắn hôm đến công ty tớ thì thằng nhóc cũng ở lầu, đó hối lộ nhân viên trong công ty để bán chiếc vòng tay.”

Đường Khê thấy trong giọng của Quách Miểu Miểu chút quen thuộc và cảm giác như “hận sắt thành thép.”

Đường Khê: “Cậu là ai ?”

Quách Miểu Miểu: “Là cháu ngoại của ông Lưu, cũng chính là chủ nhỏ của Hứa gia, gia đình điều hành nhà đấu giá lớn nhất cả nước.”

Đường Khê xong chỉ im lặng. Không ngờ thanh niên mặt là cháu ngoại của ông Lưu.

Cô nhớ ông Lưu là một nghiêm khắc, khí chất cương trực, ngờ cháu ngoại của ông thì chút xảo trá.

Đường Khê bực bội cởi dây trói cho Hứa Tư Niên.

Hứa Tư Niên hì hì: “Chị Đường, em chỉ đến xem thử ‘hàng lớn’. Em ý theo dõi chị . Ban đầu định kiếm cớ để đến thăm, nhưng ông ngoại em cho nên em mới trốn học để lén đến đây.”

Đường Khê gương mặt trẻ trung với má lúm đồng tiền của , khỏi bật bất lực. Cô nghiêng mời nhà.

“Đừng tỏ thiết với . Quách Miểu Miểu mách ông ngoại đấy. Trốn học như , tối nay chuẩn đánh m.ô.n.g !”

Nghe , Hứa Tư Niên như sụp đổ:

“Đừng mà, chị Đường! Chị ông ngoại em kinh khủng thế nào . Ông sẽ gãy chân em mất!”

Loading...