Đường Khê hài lòng với nhà kho : đủ rộng, gần nhà, quan trọng nhất là... miễn phí.
Quách Miểu Miểu nhân cơ hội khoe khoang thêm:
“Tư Niên , ngày mai đồ của chị Đường sẽ đưa lên sàn đấu giá. Nhớ tới mà học hỏi kinh nghiệm, đừng cho cơ hội nhé!”
Hứa Tư Niên liếc điện thoại đáp ngay:
“Mai đúng lúc là thứ sáu, cứ yên tâm, em sẽ đến đúng giờ!”
Đường Khê hai họ đùa giỡn mà trong lòng thầm khen. Họ ý, hề tò mò hỏi cô quá nhiều: thuê kho gì, mua nhiều hàng hóa thế bán cho ai?
Đường Khê thích kiểu giữ ranh giới như thế. Thời buổi , bạn bè xen chuyện riêng tư của thật hiếm.
Hứa Tư Niên giao chìa khóa cho cô, đồng hồ thở dài:
“Em về trường đây, gần đây trường quản em chặt lắm, ngày nào cũng gửi báo cáo cho ông ngoại, mệt c.h.ế.t .”
Đường Khê bật :
“Vậy là đúng , chịu học hành nghiêm túc thì còn lừa nữa. Mấy ngốc nghếch đáng yêu như dễ bắt nạt lắm đấy!”
Bị Đường Khê động viên một trận, Hứa Tư Niên hào hứng bắt xe trường học.
Khi hai rời khỏi kho, bụng Đường Khê bất chợt kêu rột rột.
“Đói ? Đi, tới nhà ăn mới của công ty tớ nào.” – Quách Miểu Miểu kéo cô lên xe.
Trên đường, Đường Khê tò mò hỏi:
“Nhà ăn mới của công ty là gì thế?”
“Chính là quán ăn mà giới thiệu đấy. Tớ dẫn nhân viên công ty tới ăn, ai cũng khen ngon và sạch sẽ. Thế là tớ quyết định chọn quán đó nhà ăn mới cho công ty luôn.”
Đường Khê cảm thấy vui. Những quán ăn ngon, sạch sẽ, chủ quán bụng như thế thật xứng đáng nhiều đến.
Ngay từ nhỏ, Đường Khê yêu thích các món ăn ngon. Chính vì thế, khi lớn lên, cô chọn một blogger ẩm thực để tìm hiểu và quảng bá tinh hoa ẩm thực Trung Hoa.
Dù hiện tại chỉ sáu vạn theo dõi, đa phần là do nhan sắc của Cố Hành Chu thu hút, nhưng Đường Khê rằng thứ đều cần một khởi đầu. Và quán ăn chính là một khởi đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-roita-chi-muon-an-tinh-lam-phu-ba-thoi/chuong-69.html.]
Đến quán, đúng giờ cao điểm, cửa quán đông nghịt . Hàng xếp dài, từ nhân viên công ty của Quách Miểu Miểu đến dân xung quanh.
Trong quán, các bếp trưởng việc ngừng nghỉ, chảo xoong nghi ngút khói.
Đường Khê nhận thấy so với thì quán thuê thêm nhiều nhân viên phục vụ và đầu bếp.
Chủ quán tất bật khắp nơi, bận rộn tới mức chân chạm đất.
DTV
Khi thấy Đường Khê, bà liền nở nụ rạng rỡ, vội chạy tới:
“Ôi, cô tới ! Mau, mau !”
Đường Khê quanh, bàn nào cũng kín chỗ.
“Ôi trời, thật ngớ ngẩn. Cô chung bàn với nhân viên nhà nhé. Chứ hàng dài mà đợi thì cũng lâu lắm đấy!”
Đường Khê và Quách Miểu Miểu đành ở một góc cùng nhân viên quán.
“Mau uống nước , gọi món gì nào?” – Chủ quán niềm nở hỏi.
Hai gọi vài món. Trong lúc chờ đồ ăn, chủ quán cầm theo mấy chai nước ngọt, xuống cạnh họ, vẻ mặt đầy cảm kích:
“Cảm ơn cô nhiều lắm! Nếu nhờ cô giới thiệu công ty của Quách tới đây, lẽ đóng quán, về quê ruộng ...”
Đường Khê phụ nữ mặt, gương mặt thanh tú, tinh thần phấn chấn, khỏi cảm thấy vui mừng cho chị.
Cô nắm lấy tay chủ quán mỉm :
“Món ăn nhà chị vốn sạch sẽ, hợp vệ sinh, ngon nữa. Bây giờ còn thuê thêm vài đầu bếp, ăn ngày càng phát đạt .”
Người phụ nữ bật , ánh mắt đầy cảm kích:
“Em gái, cũng nhờ phúc của em cả, quán của chị mới thể nhanh chóng hoạt động trở như thế .”
Đường Khê kéo ghế bên cạnh, mời chị xuống:
“Đừng gọi em là em gái nữa, gọi em là Đường Khê nhé.”
Người phụ nữ vỗ trán, vẻ như nhớ điều gì: