Cô tò mò bước tới hỏi:
“Chú Chu, chú thế? Sao cứ thở dài ?”
DTV
Thấy Đường Khê đến, chú Chu cố nở một nụ gượng gạo:
“Có một siêu thị phá sản, đặt hàng ở chỗ chú nhưng trả tiền đợt cuối, chú đành kéo hết hàng về đây.”
Đường Khê ngoài, thấy cả một xe tải đầy ắp hàng hóa:
“Nhiều ? Có những gì thế ạ?”
Chú Chu lấy danh sách hàng kiểm tra:
“Bia trái cây 500 thùng, đồ ăn vặt hơn 1.000 thùng, cả đồ dùng hàng ngày, cũng vài chục thùng nữa.”
Ngẫm nghĩ một lát, Đường Khê quyết định. Dù cô cũng đến đây để lấy hàng, nếu lấy luôn chỗ thì tiết kiệm thời gian chờ đợi. Những mặt hàng thời hạn sử dụng lâu, cũng lo hỏng.
“Chú Chu, mấy thùng đồ ăn vặt và bia trái cây để cháu lấy hết nhé. Hôm nay cháu đến cũng để lấy hàng mà.”
Động tác bốc dỡ của chú Chu chợt dừng , chú qua xác nhận:
“Cháu thật ? Mấy thứ lượng nhỏ đấy...”
Đường Khê xe tải vẫn còn đầy hàng:
“Thật mà. Cháu lấy hết chỗ . Chú đừng dỡ hàng xuống nữa, cho xe chuyển thẳng đến kho của cháu luôn .”
Cả ngày u sầu, cuối cùng chú Chu cũng vui vẻ trở .
Chú mừng rỡ, vội bảo các công nhân xếp mấy thùng hàng dỡ xuống.
“Trên xe còn ít đồ tươi sống nữa, chắc cháu cần nhỉ. Để chú cho tách riêng , mấy thứ còn hạn sử dụng lâu thì cháu lấy hết .”
Đường Khê thò đầu , đúng là đồ tươi sống thì cần thật.
“Được ạ, phiền chú Chu nhé!”
“Không phiền, là chú cảm ơn cháu mới đúng! Nếu cháu, chú thật sự với chỗ hàng . Có khi chú mất một khoản tiền khổng lồ, rời khỏi ngành luôn cũng nên.”
Đường Khê , giọng ngọt ngào:
“Chú gì ? Chú quen rộng, dù cháu nhận hàng, chắc chắn chú cũng sẽ tìm khác thôi. Chắc chắn sẽ lỗ nhiều đến thế .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-roita-chi-muon-an-tinh-lam-phu-ba-thoi/chuong-72.html.]
Chú Chu bật sảng khoái:
“Cái cô nhóc , miệng ngọt thật đấy. mà chú vẫn cảm ơn cháu . Dù siêu thị đó cũng đặt cọc một nửa tiền, giờ ai nhận chỗ hàng chỉ cần trả nốt nửa còn thôi.”
Đường Khê vui vẻ nghĩ: Xem hôm nay hời .
Chú Chu bảo dỡ hết đồ tươi sống khỏi xe, còn đồ dùng hàng ngày và đồ ăn, bia trái cây. Tổng cộng gần 10.000 thùng.
Chú Chu lấy một chiếc máy tính to, bấm bấm vài phép tính:
“Trừ đồ tươi sống mang xuống, tổng tiền là 350 vạn. Siêu thị đặt cọc một nửa, còn 175 vạn. Chú tròn cho cháu, 170 vạn nhé.”
Đường Khê khách sáo, đồng ý ngay:
“Được, cảm ơn chú Chu. Lần nếu mấy vụ như thì nhớ gọi cháu đầu tiên nhé!”
Chú Chu lớn:
“Cái cô nhóc , cháu còn nào cũng vớ món hời ? Đâu lúc nào cũng chuyện thế.”
Đường Khê đùa:
“Ước mơ của cháu chính là nhặt đồ hời mỗi ngày!”
Một lát , đồ tươi sống dỡ hết xuống. Chú Chu kiểm tra lượng, khi xác nhận chính xác thì đóng cửa thùng xe tải .
Đường Khê đưa cho chú địa chỉ mới:
“Chở đến đây nhé, cháu mới thuê một kho hàng. Nhiều đồ thế nhà cháu chắc chắn chứa nổi.”
Chú Chu dẫn theo mấy tới kho hàng mà Đường Khê .
Đường Khê kéo cửa cuốn kho hàng lên, đó dọn mấy món “đồ cổ” của Hứa Tư Niên một góc.
Trời dần về chiều, cuối cùng hàng hóa cũng chuyển hết kho.
Sau khi chuyển khoản thanh toán cho Chu Chính Bình, Đường Khê nhanh chóng bảo giải tán.
Trước khi rời , cô còn lấy mấy chai nước ngọt đưa cho họ.
“Vất vả cho .”
Chu Chính Bình lau mồ hôi, : “Chúng đây. Trời sắp tối , cháu về nhà nhớ cẩn thận đấy.”
Đường Khê gật đầu lia lịa: “Vâng ạ, đường cẩn thận nhé!”