[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-11-04 03:33:04
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Lý… Chủ nhiệm Lý…” Khóe miệng Vu Duyệt khẽ giật, cô ngượng ngùng chào một tiếng.

Người đến là chủ nhiệm khoa cấp cứu - nổi tiếng vui tính bụng.

“Tiểu Vu đến .” Ông mỉm gật đầu, đó sang hỏi đám y tá: “Sao ai cũng gian thế ?”

“Phụt…” Các cô y tá cuối cùng cũng nhịn , bật khanh khách. Ở mặt chủ nhiệm Lý chủ nhiệm, họ chẳng câu nệ gì: “Bác sĩ Vu rằng trai đó ạ!”

“Thật ?” Chủ nhiệm Lý sang Vu Duyệt.

“V… …” Cô đành ngoan ngoãn gật đầu.

“Cuối cùng cũng ! mà, năm đó theo đuổi điều dưỡng trưởng Triệu nhà các cô, là nhờ nhan sắc đó!” Chủ nhiệm Lý vuốt tay qua cái đầu hói sáng loáng của , cảm khái thôi.

Từ cửa phòng trực y tá, truyền đến một ánh mắt u uẩn.

“Vợ ! Em ?” Chủ nhiệm Lý rạng rỡ đáp .

“Được , bớt khoe .” Điều dưỡng trưởng Triệu liếc ông một cái, sang Vu Duyệt: “Lúc nãy cổng lấy hàng thì hình như thấy bạn trai cô đấy.”

Bạn trai?

Ai cơ? Vu Duyệt theo phản xạ mà nghĩ.

“Trời ạ, vợ , cần lấy hàng thì , lấy cho.”

Điều dưỡng trưởng Triệu thản nhiên liếc chồng: “Thôi , mấy hôm nay bận như thế.”

Vu Duyệt như thấy màn phát “cơm chó” , lặng lẽ lấy điện thoại . Trên màn hình là mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ — cô mới nhận điện thoại để chế độ im lặng từ tối qua, quên bật .

Cô gọi cho Lý Hiểu Hiểu . Chưa đến mười giây, đầu bên bắt máy, giọng bạn dồn dập vang lên: “Tớ chủ nhiệm xin nghỉ, tay thương đ.â.m một lỗ hả? Không chứ? Sao với tớ? Cậu bất cẩn quá đó! Có cần tớ đến chăm ?”

Vu Duyệt kiên nhẫn đợi cô bạn xong, dịu giọng đáp:

“Đâu nghiêm trọng như thế, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Cậu cứ yên tâm việc, tớ nghỉ vài hôm .”

Lý Hiểu Hiểu còn dặn dò thêm một tràng, Vu Duyệt hết, khẽ cúp máy.

Bình truyền cạn, y tá giúp cô rút kim . Vu Duyệt ấn nhẹ lên chỗ kim châm, nhưng tâm trí đang mải nghĩ chuyện khác.

“Bạn trai” mà điều dưỡng trưởng Triệu hẳn là Lý Duy. Dù thì từ khi hẹn hò với nguyên chủ, chẳng tiếc công sức tô vẽ cho hình tượng yêu dịu dàng, chu đáo - đến mức cả bệnh viện ai cũng .

Vu Duyệt khoác balo lên vai, gọi điện cho .

“A lô, bảo bối.” Giọng nam vang lên ngay khi máy kết nối.

“Nghe đang ở cổng bệnh viện?”

“Ừ, đến gõ cửa nhà em mà ai ở nhà, nên đến đây. Em thấy tin nhắn gửi ?”

“Điện thoại để im lặng nên em xem.”

Thực trong lòng Vu Duyệt chỉ đang nghĩ để tống khứ - vì tối qua dáng vẻ của quả thật quá kỳ lạ.

Có lẽ cô nên bận, hoặc rời khỏi bệnh viện, nhân lúc lén bằng cửa bên.

ý nghĩ lóe lên, Vu Duyệt thấy đang chuyện trong điện thoại.

“……”

Phải , phòng cấp cứu ở ngay tầng một, cách sảnh chính chẳng xa. Chừng thời gian đủ để bộ tận trong .

“Bảo bối.” Người đàn ông tóc nâu cũng thấy cô, liền mỉm vẫy tay, nhưng tiến gần.

Vu Duyệt như thấy mà chạy thẳng ngoài, nhưng linh cảm mách bảo cô rằng sự đổi của bất thường. Vì , cô đành chậm rãi bước đến.

Cô đút tay trái túi, lặng lẽ theo Lý Duy lên xe.

May , hôm nay “bạn trai” cô trông bình thường. Trước khi khởi hành, còn ân cần giúp cô thắt dây an .

“Bảo bối, tay em cứ để trong túi mãi thế?” Xe chạy, hỏi.

Vu Duyệt cúi đầu tay trái : “Mới truyền dịch xong, tay lạnh.”

“Lấy , bật sưởi cho.”

Vu Duyệt im lặng — cô tái diễn cảnh tối qua ở cổng khu chung cư.

“Em đeo nhẫn ?!”

Sắc mặt đàn ông đột nhiên tối sầm , kèm theo tiếng phanh chói tai.

“Nhẫn ?!”

Hắn thô bạo nắm chặt cổ tay cô, kéo mạnh , thấy bàn tay trống trơn thì —

Hắn phát điên.

“Nhẫn ! Nhẫn ! Nhẫn !” Lý Duy bóp chặt cổ Vu Duyệt, để ý tiếng còi xe inh ỏi phía .

“Tại đeo! Tại đeo! Tại đeo!”

Hắn như một cỗ máy vô cảm, chỉ lặp lặp những lời .

Vu Duyệt gần như thở nổi — cô ngờ thể mất kiểm soát đến mức .

Sức mạnh, nương tay, chẳng thèm để ý đang ở con đường xe cộ qua tấp nập.

Quả nhiên… điên .

Trong gian chật hẹp, khí dần loãng . Thiếu oxy khiến cô choáng váng, há miệng hít thở nhưng cổ họng bóp chặt, thể hít nổi một .

từng ở gần cái c.h.ế.t đến thế.

Thậm chí trong khoảnh khắc , Vu Duyệt thoáng nghĩ — Dù là con quỷ cũng còn dễ thương hơn gã điên .

Cô cố nắm c.h.ặ.t t.a.y , cảm giác vết thương lành nứt toác, băng trắng thấm dần từng giọt m.á.u đỏ.

Rất đau.

Cùng lúc đó, đàn ông cũng hét lên vì đau.

Đồng tử co giật, siết chặt bàn tay của , như đông cứng .

Vu Duyệt chớp lấy cơ hội, rút con d.a.o mổ giấu trong túi bên trái .

Hướng thẳng về phía Lý Duy —

Đâm thật mạnh.

Không ngờ, Lý Duy đang cúi đầu bất ngờ nhanh như chớp giữ chặt cổ tay cầm d.a.o của cô.

Tựa như thể xuyên qua tầm mắt , dễ dàng tóm lấy.

Vu Duyệt tưởng sẽ phản công, nhưng .

Cơn điên dại quanh phút chốc tan biến.

Hắn chỉ bình thản lấy con d.a.o từ tay cô, nhẹ nhàng đặt cánh tay cô xuống — như phụ tước món đồ nguy hiểm của đứa trẻ.

Sau đó, thản nhiên cô một cái, xuống, đưa con dao.

Vu Duyệt hiểu ý trong ánh mắt : “Nếu cô còn thử nữa, vẫn thể ngăn .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-18.html.]

Khí chất quanh sạch sẽ, bình tĩnh đến đáng sợ — khác lúc nãy.

Xe khởi động.

Suốt dọc đường, Vu Duyệt một lời.

Cô nhận thấy bàn tay của cũng đang rỉ máu, nhưng rõ ràng cô đ.â.m trúng .

Ánh mắt cô dừng chỗ đó lâu hơn một chút.

Người đàn ông bắt gặp ánh , khẽ cong môi. Hắn dừng xe bên đường, rút từ túi áo vest một chiếc khăn lụa sặc sỡ, chậm rãi quấn quanh tay.

“Lẽ cái là để tặng em.” - , giọng bình thản đến kỳ lạ.

Chiếc khăn lụa rực rỡ xoay quanh ngón tay , m.á.u thấm qua từng sợi. Hắn chẳng buồn vết thương, chỉ chăm chú Vu Duyệt, như quan sát phản ứng của cô.

Vu Duyệt chợt ảo giác — nếu nãy cô tay quá lâu, lẽ sẽ chẳng thèm để tâm đến vết thương .

Sự đối lập đột ngột khiến cô lạnh sống lưng. Cứ như điên , mà dịu dàng cũng chẳng .

Một thở nguy hiểm bao trùm.

Vu Duyệt giấu kín suy nghĩ, khẽ :

“Anh băng thế tệ quá.”

Khăn lụa sặc sỡ sắp nhuộm đỏ hết .

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Ừ, cũng nghĩ .”

Hắn đáp mà vẻ thản nhiên vẫn nguyên vẹn, chỉ buộc qua loa lái xe tiếp.

Hai im lặng. cảm giác nguy hiểm vẫn như hàng ngàn hạt kim nhỏ xuyên qua khí, len lỏi khắp xe.

Cảm giác còn khiến Vu Duyệt nghẹt thở hơn cả khi bóp cổ.

Lý Duy thật sự quá nguy hiểm.

Người đàn ông — quá nguy hiểm.

Cổ cô vẫn còn đau rát, bàn tay đùi siết chặt. 

“Chúng chia tay .”

Cô ở bên , vốn chỉ để tránh g.i.ế.c sớm hơn mà thôi.

giờ đây — Có lẽ ngày mai, cô sẽ chính gã điên g.i.ế.c mất.

Vu Duyệt nghĩ khi , sẽ nổi điên, sẽ thô bạo, sẽ bóp cổ cô như .

chuẩn sẵn d.a.o để đối phó.

.

Lý Duy chỉ chăm chú đường, gương mặt ôn hòa, trầm tĩnh, chẳng đoán đang nghĩ gì.

Một lúc , : “Anh tưởng em sẽ những lời đó.”

“Hả?” Vu Duyệt khó hiểu.

“Bởi em sẽ đồng ý.”

“……” Vu Duyệt im lặng.

“Em cũng nên , với địa vị và tài sản hiện tại của — nếu gây áp lực với em, với gia đình công việc của em…”

“E rằng em chịu nổi .”

Giọng vẫn điềm tĩnh, nhưng lời tàn nhẫn đến mức trần trụi.

Người ôn hòa mà tàn nhẫn — đáng sợ nhất chính là loại như thế.

Vu Duyệt thà rằng nổi điên nữa.

Cô siết chặt con d.a.o trong tay, cúi đầu: “Em tưởng chúng đều là lớn , nên sẽ giữ cho chút thể diện.”

đầu : “Anh giờ luôn quan tâm điều đó ?”

Nói xong, cô bật chua chát.

Người đàn ông mặt bây giờ — dường như chẳng còn để tâm đến bất cứ điều gì.

Ánh mắt Lý Duy chuyển sang cô, đáp mà hỏi:

“Tại đột nhiên chia tay?”

Đôi mắt dường như nhạt màu , giọng dịu dàng hơn thường ngày — Chậm rãi, ôn hòa.

chính sự bình thản khiến Vu Duyệt cúi đầu trốn tránh.

Vì trong đôi mắt , cô thấy bất kỳ sự giả dối nào.

Đáng sợ, ?

Ngụy trang là bản năng sinh tồn của sinh vật.

Ngay cả đứa trẻ cũng giả để lớn thương.

Trên đời , chẳng ai thuần khiết.

đàn ông hề dấu vết của sự giả vờ.

Như thể, thật sự dịu dàng đối xử với cô.

Hắn là Lý Duy!

Ý nghĩ khiến sống lưng Vu Duyệt lạnh toát.

“Bởi vì ghét !” - Vu Duyệt bật lớn.

“Ghét cái vẻ dịu dàng giả tạo của , ghét cái cách phát điên mất lý trí!”

“Mỗi phút mỗi giây ở cạnh đều khiến thấy buồn nôn!”

“Lý Duy, từng yêu !”

một , chẳng buồn kiềm chế, như trút hết bực tức.

Lý Duy lẽ tức giận chứ — vì những lời chà đạp lên lòng tự tôn của .

Một kẻ giả tạo như hẳn sẽ chịu .

mỉm .

Không câu nào của cô khiến vui, chỉ thấy khóe môi nhếch lên, ánh mắt nhạt mà trong.

“Ha—”

Hắn khẽ , thanh thoát, nhã nhặn.

Sau đó mắt thẳng phía , điềm nhiên :

“Sau … sẽ nữa.”

Loading...