[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 26 (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-04 07:36:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trường Nhất Trung là trường trung học trọng điểm của thành phố, việc tổ chức khám sức khỏe kỳ thi đại học cũng đầu nên công tác quy củ.

Hôm nay bệnh viện thành phố nhiều đến. Để ảnh hưởng đến việc học của học sinh, mỗi hạng mục khám đều chia thành nhiều nhóm nhỏ.

Hiện tại, Vu Duyệt phụ trách đo huyết áp và tim vùng ngực. Ngồi cạnh cô là một nữ bác sĩ đến từ khoa khác.

Thực , đều quen lắm, nhưng cho dù thì bản tính thích tám chuyện của con vẫn thể tránh khỏi.

Trong lúc chuẩn dụng cụ, nữ bác sĩ đó nhiệt tình kéo Vu Duyệt nhóm những đang buôn chuyện.

“Các chị xem tin tức ?” - một đồng nghiệp lớn tuổi mở đầu câu chuyện.

“Ý chị là chuyện ở Nhất Trung đó hả?” - một cô tóc ngắn mím môi, khẩu hình phát tiếng: “Nhảy lầu?”

“Ừ, đúng đó.” Chị hạ thấp giọng, ghé đầu thì thầm: “ đứa học sinh nhảy lầu hôm qua hình như bình thường lắm.”

“Hả? Thật ? Không bình thường chỗ nào? Tinh thần ?” - những khác lập tức tò mò.

Họ đang cạnh bàn việc tạm do trường chuẩn , xung quanh là đồng nghiệp và tiếng chuyện xen lẫn tiếng va chạm của dụng cụ, ồn ào náo nhiệt.

Thế nhưng mấy chữ cuối cùng của chị đồng nghiệp như nện thẳng tai Vu Duyệt.

Cô bỗng nhiên nhớ đến con quỷ thấy trong tòa nhà thí nghiệm hôm , và cây dù đỏ đó.

Người quỷ hồn đến đòi mạng — nếu lúc đó cô thực sự c.h.ế.t , chuyện học sinh nhảy lầu hôm qua sẽ xảy ?

Nhất Tiếu Hồng Trần

Vu Duyệt cúi đầu, im lặng một bên.

Cảm giác đó thật khó chịu —

Giống như đứa học sinh c.h.ế.t cho cô

Những ký ức cũ ùa về, khiến Vu Duyệt kìm nổi, dày cuộn lên như nôn.

lúc , phụ trách bệnh viện kiểm tra, thấy mấy đang tụm tám chuyện thì gõ nhẹ lên bàn: “Bắt đầu đấy, đừng chuyện nữa.”

Sau đó ông sang Vu Duyệt - mặt cô trắng bệch, rõ ràng trạng thái - liền hỏi:

“Tiểu Vu, em thế? Mặt mày chút nào, hồi phục hẳn mà tới ?”

Vu Duyệt lắc đầu, cố gượng : “Không ạ, em đói thôi.”

Lúc đó, điện thoại vang lên tiếng thông báo WeChat — là tin nhắn của Tiểu Thần gửi đến.

Phương Thần: “Chị Vu, xin . Sáng nay cô giáo đột nhiên thông báo họp lớp, nên em kịp đợi chị cùng ăn.”

Thì . Vu Duyệt định cất điện thoại, thì gửi thêm một tin nữa:

“Chị Vu, xin …”

“?”

Vu Duyệt hiểu xin thêm nữa, nhưng cũng kịp hỏi nhiều. Nhìn thấy học sinh bắt đầu xếp hàng tới, cô nhanh chóng trả lời: “Không .”

Rồi bắt đầu một ngày việc mới.

Câu chuyện tán gẫu của đồng nghiệp cũng cắt ngang từ đó, ai nhắc chuyện học sinh nhảy lầu nữa.

Ngoài chị lớn , chẳng ai rốt cuộc “ bình thường” là ở điểm nào, nhưng họ cũng thể vì chuyện mà ngừng tay.

, đó cũng chỉ là chuyện của khác.

Buổi sáng trôi qua nhanh, nhưng việc khám sức khỏe vẫn xong.

Ban giám hiệu phát cơm trưa cho , “ công” buổi chiều còn tiếp tục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-26-1.html.]

Vu Duyệt buổi sáng gặp lớp của Tiểu Thần, cũng thấy mấy đứa học sinh nghịch ngợm .

Cô cầm chiếc bánh bao thịt to do căng-tin trường tài trợ, ăn xem diễn đàn trường điện thoại, thong thả dọc khuôn viên.

Trường Nhất Trung quả thật rộng, từ sân thể d.ụ.c dọc đều bóng cây che mát, những tòa giảng đường cũ mới san sát , nơi gần như ai lui tới.

Vu Duyệt lững thững một khu vườn ít , khi ăn xong bánh bao thì thấy tiếng la hét vang lên ở phía xa.

Nghe như tiếng c.h.ử.i rủa.

Hơn nữa, âm thanh đó quen — hình như vài ngày cô từng thấy.

Vu Duyệt men theo tiếng động tới, phát hiện âm thanh phát từ khe giữa hai tòa nhà thấp ở góc vườn.

Hai tòa nhà dựng sát , ánh sáng che khuất, trống giữa chúng tối tăm đến mức từ xa chuyện gì đang diễn bên trong.

Vu Duyệt lặng lẽ bước .

Chưa mấy bước, cô rõ tiếng nắm đ.ấ.m nện lên da thịt.

Cô nheo mắt, cố thích ứng với bóng tối xung quanh — trông thấy bốn học sinh đang vây đ.á.n.h một đất.

Trong đó, một học sinh tóc nhuộm một lọn xanh ở bên trái, tay áo đồng phục xắn lên nửa chừng, chống hông cúi xuống, một chân giẫm lên mặt đứa đánh.

“Phương Thần, — chuyện đó do mày ?”

Giọng điệu hung hăng, nhưng xen lẫn chút sợ hãi mơ hồ.

“Hôm đó chỉ mấy đứa bọn tao lên tòa thí nghiệm thôi.”

“Hơn nữa, mày còn thấy những thứ khác thấy cơ mà, đúng ?”

Cậu học sinh nghiêng đất - Phương Thần - ôm bụng vì đau, ánh mắt trống rỗng.

Cậu mím chặt môi, một lời, phản kháng, như thể quen với chuyện .

khi Triệu Minh Địch thốt câu cuối cùng, khẽ run lên: “Mày… ?”

“Hả? Mày hỏi tao ?” - trai tóc xanh bật như chuyện nực nhất đời.

“Mày tưởng mày giấu ? Bọn tao hết !”

“Mày là quái vật, đồ điên!”

“Tất cả là tại mày! Chính mày hại c.h.ế.t Trang Dương Kỳ!”

Những lời quen thuộc vang lên từ miệng , khiến Phương Thần nhớ khi mới sáu tuổi — đàn ông xách hành lý ở cửa cũng hét lên như .

Ông ném đồ về phía , mắng rằng sinh một đứa con như thế, rằng chính hại c.h.ế.t bà nội.

Khi đó, Phương Thần hiểu.

thể thấy “những thứ khác thấy”, nên mới mang tai họa cho gia đình ?

rõ ràng — bà nội c.h.ế.t vì bệnh cơ mà.

Cậu còn nhớ khi quỳ gối cầu xin đàn ông đừng bỏ .

Đáp chỉ là tiếng cửa đóng “rầm” thật lớn.

Từ đó về , để ở với bà ngoại, còn thì ngày đêm về, mãi thấy bóng dáng. Sau , chính từ miệng đàn ông , mới tin c.h.ế.t.

Gia đình của

Tan vỡ.

Phương Thần nhắm nghiền mắt. Những ký ức , còn đau đớn hơn cả nỗi đau thể xác .

Loading...