Đôi khi, thậm chí còn nghĩ rằng — những bắt nạt, cũng coi như là quả báo của .
Đã là quả báo, thì cũng chẳng cả.
cơn đau mà tưởng sẽ đến xuất hiện, chỉ thấy tiếng hít khí lạnh của Triệu Minh Địch vang lên đầu.
Phương Thần mở mắt, thấy một bóng dáng quen thuộc.
Khi tận mắt chứng kiến đám học sinh bắt nạt Tiểu Thần, trong lòng Vu Duyệt bỗng nghĩ — Có lẽ bạo lực thật sự là cách giải quyết vấn đề nhất.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Ít nhất, đối với đám là .
Cô lấy điện thoại , một đoạn video mười giây.
Rồi cất điện thoại túi, lặng lẽ bước con hẻm , giơ chân, đá thật mạnh kheo chân của thằng cầm đầu!
“Á! Đau!”
“Đứa nào đấy?!”
Thằng nhóc đá bất ngờ, đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất.
Ngay lúc đó, Vu Duyệt nắm lấy vai , mượn lực kéo mạnh một cái.
“Rắc——”
Khớp vai trật .
“Đ.m. đau quá!” — thằng nhóc la lên, mấy đứa bên cạnh cũng hoảng hồn.
Có lẽ vì khí thế của Vu Duyệt quá đáng sợ, hoặc cũng thể vì hành động của cô quá dứt khoát, mà trong chốc lát chẳng đứa nào dám xông lên.
Thằng nhóc nhát gan nhất là phản ứng đầu tiên: “Chị, chị là chị của Phương Thần!”
“Vãi, chị Phương Thần dữ !” — một thằng khác kìm thốt lên. Cả đám đều Triệu Minh Địch, đang ôm vai rên rỉ, như hỏi:
Còn đ.á.n.h nữa ?
khi kịp mở miệng, Vu Duyệt rút điện thoại :
“Thế nên lớn mới dặn các em học hành cho tử tế. Các em hành vi vi phạm mấy điều trong Luật Bảo vệ Trẻ vị thành niên, Bộ luật Hình sự, Bộ luật Dân sự… ?”
“Với , sắp thi đại học đấy. Các em sợ cầm đoạn video báo cảnh sát ?”
Cô liếc sang thằng tóc xanh: “Tên gia đình chống lưng, chắc lo. Có chuyện gì thì cũng lo cho.”
Rồi ánh mắt lạnh lùng quét sang ba đứa còn : “Còn các em? Không sợ ? Tương lai cần nữa ?”
Triệu Minh Địch liền lao tới định giật điện thoại, nhưng Vu Duyệt thẳng tay ném cho : “Xóa , gửi cho mấy khác .”
“À, đúng . còn gọi cho thầy giám thị nữa. Thầy quý mấy y bác sĩ trẻ đến hỗ trợ miễn phí như bọn đấy.”
“Chắc giờ cũng sắp tới .”
Ba đứa học sinh liền theo phản xạ đầu chạy mất dạng.
Chỉ còn Triệu Minh Địch Vu Duyệt chặn .
Cậu ôm cánh tay thể cử động, mặt tái mét: “Chị, chị định gì? cảnh cáo chị, đừng gần, bố là Triệu Thiên Long đấy!”
Cậu lùi, cho đến khi lưng dán chặt tường, thể lùi thêm nữa.
“Còn thể gì nữa chứ? Giúp nối khớp vai thôi mà.” — giọng Vu Duyệt dịu dàng đến kỳ lạ.
Triệu Minh Địch phụ nữ đang mỉm hiền lành, từng bước tiến gần , trong lòng dâng lên tuyệt vọng.
Sau đó, “òa” một tiếng, phịch xuống đất, lớn:
“Chị đừng gần nữa… hu hu hu…”
“ cũng bắt nạt Phương Thần … hu hu hu…”
“ bây giờ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-26-2.html.]
“Trang Dương Kỳ c.h.ế.t ! Cậu nhảy lầu c.h.ế.t !”
“Chị cảnh đó kinh khủng đến mức nào !”
“Nếu ngăn Phương Thần, tiếp theo c.h.ế.t chính là đó!”
Thằng con trai cao gần mét tám, bệt xuống đất như c.h.ế.t sống , khiến chim chóc quanh đó cũng dọa bay tán loạn.
Vu Duyệt đỡ Tiểu Thần dậy, chắc rằng hiệu bằng ánh mắt.
Phương Thần lắc đầu, tỏ ý cũng hiểu chuyện gì đang diễn .
Vu Duyệt cau mày, bước tới mặt Triệu Minh Địch: “Tại nghĩ cái c.h.ế.t của bạn học liên quan đến Tiểu Thần?”
“Vì Phương Thần thể thấy mà!”
“Cậu thể thấy những thứ đó!“ — Triệu Minh Địch khàn giọng hét lên.
“Thế thì ? Thấy thì nghĩa là tội ?”
“… ai cũng … ai cũng thế…” — lẩm bẩm, ánh mắt dần mơ hồ.
“Ai?”
“Các bạn trong lớp…” — lẽ vì cơn đau ở vai khiến đầu óc rối loạn.
Triệu Minh Địch co , một tay ôm đầu, gân xanh nổi lên trán, đôi mắt đỏ rực, đau đớn gào lên: “Là ai? Là ai chứ? Sao nhớ ? Aaaaa!”
Phương Thần thấy thương, bước tới: “Chị ơi…”
Vu Duyệt vỗ vai , xổm xuống, thẳng Triệu Minh Địch:
“Cậu ? Dù , cũng chẳng thấy đáng thương chút nào.”
Cô đặt tay lên vai :
“Những kẻ bắt nạt khác, trừng phạt thế nào cũng quá đáng.”
Cánh tay cô dùng sức — “cạch” — khớp vai trở chỗ cũ.
“Tại nghĩ rằng chính hành vi của các dẫn đến kết cục tồi tệ như ?”
Vu Duyệt thu tay , sang Phương Thần: “Em tha thứ cho ?”
Phương Thần sững . Trong khoảnh khắc , cảm thấy Vu Duyệt lúc những lời còn ngầu hơn cả khi tay trị Triệu Minh Địch.
Nhìn tên đang lóc t.h.ả.m hại hơn cả , Phương Thần cảm giác giống hệt một con cún con dọa sợ.
Yếu đuối, đáng thương — mà buồn .
Cậu chợt nhớ đến con gà trống to ở nhà bà ngoại hồi nhỏ — bình thường thì vênh váo, bắt nạt cả đàn gà mái, nhưng chỉ cần tiếng động là bay cao hơn ai hết.
Thật đúng là “hùng hổ rởm đời”.
Cậu bật khẽ một tiếng, u ám trong lòng cũng tan biến.
Cậu vẫn còn bà ngoại.
Và chị Vu.
Vu Duyệt thấy Tiểu Thần như , cũng hiểu câu trả lời.
Cô hại, nên thể quyết định , nhưng vẫn còn giận.
Vì thế, bác sĩ Vu lạnh lùng liếc Triệu Minh Địch một cái: “Cậu còn xin .”
“Không cần .” — Phương Thần cúi đầu.
“Xin… xin …” — thằng tóc xanh yếu ớt .
Hai gần như cùng lúc.
Triệu Minh Địch đỏ mặt, hiểu cảm xúc của khi nãy mất kiểm soát như thế. để giữ chút thể diện đàn ông, gượng dậy, lẩm bẩm: “ cái c.h.ế.t của Trang Dương Kỳ… thật sự bất thường.”