[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 27 (1)
Cập nhật lúc: 2025-11-04 09:10:09
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“ cái c.h.ế.t của Trang Dương Kỳ thật sự kỳ lạ.”
“Có gì mà bình thường?” - Vu Duyệt hỏi.
Triệu Minh Địch nhớ cảnh tượng trong đoạn giám sát mà hôm qua và thầy giáo thấy. Gương mặt còn vì mà đỏ bừng, giờ phút trắng bệch như tờ giấy.
Trên tầng cao của tòa nhà thí nghiệm, mây đen dày đặc phủ kín bầu trời, cả gian như sức nặng đè xuống.
Một học sinh trần truồng, tứ chi cứng đờ, bước từng bước đến mép sân thượng. Cậu nhấc chân — nhảy thẳng xuống .
Camera giám sát cách đó xa ghi trọn vẹn cảnh tượng .
Thân thể trắng toát , nền trời đen đặc như mực, vẽ thành một đường thẳng rơi xuống.
Triệu Minh Địch vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt úp xuống đất, dịch não trắng sữa hòa với m.á.u đỏ tươi b.ắ.n tung tóe — một mảnh hỗn độn đến rợn .
“Ọe—” Cậu ôm lấy tường nôn khan, “ cần , c.h.ế.t!”
“Cho dù c.h.ế.t cũng c.h.ế.t trần như thế, đến cái quần lót cũng ! Hu hu…”
Vu Duyệt: … Thì đây mới là chân chính của một đứa mít ướt.
“Ý là, nam sinh đó… hôm qua mặc gì cả?”
Bên cạnh, Phương Thần cũng cảm thấy thật chướng mắt, ánh mang chút ghét bỏ, đưa cho Triệu Minh Địch một tờ khăn giấy.
“Ừm… đúng , thấy trong camera.” Triệu Minh Địch cảm kích nhận lấy, “Cảm… cảm ơn.”
Phương Thần lạnh lùng rút tay về, đáp.
Triệu Minh Địch hổ, nhưng nỗi sợ trong lòng vẫn khiến tiếp:
“Cách c.h.ế.t của … y hệt cô gái bảy năm ! Đây chắc chắn là oan hồn đến đòi mạng… hu hu… tiếp theo khi là mất!”
Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua con hẻm, Vu Duyệt khẽ rùng , sống lưng lạnh buốt.
[Những oán niệm yếu ớt chỉ lang thang vô định trong nhân gian, lặp lặp cảnh tượng khi c.h.ế.t…]
Cô gái năm xưa cũng c.h.ế.t theo cách kỳ dị như thế — nên, nam sinh tên Trang Dương Kỳ tái hiện quá trình ?
Nhìn thấy Triệu Minh Địch sắp sụp xuống, Vu Duyệt lấy trong túi một thứ, đặt tay .
Cậu cúi đầu — là một lá bùa vàng chữ đỏ.
“Cái , giữ mạng.” - Vu Duyệt giải thích.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Triệu Minh Địch nước mắt rưng rưng: “Chị ơi, chị chính là chị ruột của em luôn !”
“Một lá ba nghìn.” - bác sĩ Vu mỉm , giơ ba ngón tay.
Tiễn hai học sinh xong, Vu Duyệt một theo ký ức, tòa nhà thí nghiệm đó.
Cô dám đến gần, chỉ xa xa quan sát.
Giờ đây, quanh tòa nhà giăng đầy băng cảnh giới vàng trắng đan xen. Không một bóng . Yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng chim cũng biến mất.
Trên nền xi măng xám loang một mảng sẫm màu, như thứ gì đó ngấm qua. Ở viền còn thấy rõ vết đỏ mờ mờ.
Một con bướm đêm to xám nâu đậu xuống đó, xòe cánh , để lộ những hoa văn kỳ dị tựa như đôi mắt .
Vu Duyệt lập tức hiểu . Cô lùi hai bước, trong đầu hiện lên hình ảnh học sinh — mặt úp xuống đất, m.á.u thịt nát bấy, tứ chi vặn vẹo, cổ gãy lệch sang một bên…
Máu từ t.h.i t.h.ể tràn , loang dần mặt đất. Đám côn trùng nhỏ ngửi thấy mùi tanh, vội vàng bay đến, vỗ cánh rộn ràng — háo hức dự phần bữa tiệc tươi mới …
Cả đầu mũi Vu Duyệt như cũng dính mùi tanh của máu.
Cô bịt mũi . Mặc dù rõ đó chỉ là ảo giác, rằng cảnh sát và nhà trường chắc chắn tẩy rửa kỹ, nhưng cái hành động vô ích vẫn khiến cô thấy an tâm hơn — cô lùi thêm hai bước.
Tiểu Thần từng : con ma đó bao giờ rời khỏi tòa nhà thí nghiệm.
Vậy nó ảnh hưởng đến học sinh bằng cách nào?
Vu Duyệt nhớ đêm đó — cô đáp con ma , thậm chí còn để m.á.u cây dù đỏ…
Một cảm giác nguy hiểm trào dâng trong lòng. Như gì đó đang chằm chằm cô.
Hoa văn cánh bướm khiến chóng mặt.
Đột nhiên, vai cô trĩu xuống, như thứ gì lạnh lẽo đặt lên.
Con đường vốn yên tĩnh bỗng nổi gió mạnh, trong gió lẫn cả tiếng ai oán mơ hồ — như , như than.
Mây đen trùm kín mặt trời, bóng tối đổ xuống—
“!!!”
“Không đầu, đáp !” - Vu Duyệt nhủ thầm.
Cô len lén liếc bằng khóe mắt, và thấy — một bàn tay .
Thô ráp, vàng khô, kẽ tay dính đầy thứ đen ngòm.
“!”
Vu Duyệt lập tức nhớ tới bàn tay trong thang máy hôm .
Đến giờ cô vẫn , bàn tay đó rốt cuộc của bác bảo vệ .
lúc , bên cạnh cô ai, chẳng còn cái giọng cà khịa . Vu Duyệt chỉ siết chặt vạt áo, bộ khí thế khi dạy bọn nhóc mất sạch, run run thò tay túi…
— còn một lá bùa giữ mạng.
Lúc , bàn tay vai vỗ hai cái.
“Cô em, con bướm đêm thế ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-27-1.html.]
Giọng …?
Vu Duyệt cứng : “Bác… bác bảo vệ?”
“Chậc, nhờ giúp còn gọi là trai, giờ thành bác hả?”
Vu Duyệt gượng , lỡ miệng vì quá kích động.
Bác bảo vệ cũng để tâm, “Nói cô em nhé, dạo mạng ầm lắm.”
“Vì vụ học sinh nhảy lầu đó, nhiều streamer kéo đến video. Sếp bảo mấy ngày tụi canh kỹ, cô đừng quanh quẩn gần đây, kẻo hiểu lầm bảo vệ khác bắt nhầm.”
Vu Duyệt gật đầu lia lịa.
Không dám, dám — cô còn sống thêm chút nữa.
Cô hỏi: “Anh sợ ?”
Ngô Kiến Quốc ha hả: “Mấy đứa trẻ các cô học cao thế mà vẫn tin mấy chuyện đó ?”
“Anh ở trường bao năm , chuyện gì thấy qua?”
“Mấy vụ nhảy lầu như thế cũng ít, cuối cùng chẳng đều ém xuống hết ?”
“Yên tâm , .” - ông vỗ ngực, “Phải tin khoa học!”
Vu Duyệt gượng phụ họa, rụt tay , đưa lá bùa nữa.
Do dự một lúc, cuối cùng khi sắp rời , cô vẫn chìa : “Anh cầm , coi như đề phòng.”
Dù hôm đó cũng là cô gọi ông đến tòa nhà thí nghiệm.
Vu Duyệt về sân trường khi ca chiều bắt đầu, nhưng cái cảm giác dõi theo kỳ dị vẫn biến mất.
Lần cô thấy gì lạ, cũng chẳng âm thanh quái dị nào — chỉ thấy cổ ngứa.
Đồng nghiệp bên cạnh than thở: “Chưa tới tháng Sáu mà muỗi nhiều ghê! Nhìn cái bọng nó đốt !”
Vu Duyệt cũng xoa cổ — dường như cũng nổi một nốt sưng.
May mà khám sức khỏe xong, cô lấy bưu kiện, gấp mấy lá bùa bên trong , nhét khe cửa phòng Tiểu Thần — dù hôm đó cũng ở tòa nhà thí nghiệm.
Làm xong, cô định thì gặp một hàng xóm từ lầu xuống.
Người Vu Duyệt một lúc, : “Là Tiểu Vu , cô tưởng ai lén phát tờ rơi chứ.”
Vu Duyệt mỉm : “Cháu chào dì Lý. Tiểu Thần nhà, cháu để tài liệu khe cửa cho nó .”
“Bà Triệu vẫn xuất viện hả?” - dì Lý thuận miệng hỏi.
“Chưa ạ, chắc sắp .”
“Haizz, nên cẩn thận một chút.” - dì cảm khái rời . Khi xuống cầu thang, vài con bướm đêm sà xuống bên cạnh.
“Hôm nay bướm đêm gì mà nhiều thế.” - dì Lý lẩm bẩm.
Hình như , lưng Tiểu Vu cũng một con bướm, mà cổ cô trông kỳ lạ, nổi một vết sưng, còn cả vết gãi, từ xa — giống hệt như sợi dây đỏ quấn quanh…
Về đến nhà, Vu Duyệt ôm con mèo nhỏ lòng. Cô cảm thấy bản giờ dính quá nhiều debuff :
Con mắt âm dương xuất hiện lý do, vết thương hồi phục bất thường, ngất khi nấu ăn, bạn trai như quỷ nhập, bóng ma ngoài cửa, chiếc nhẫn thể tháo…
Bất kỳ điều nào trong đó, đều đủ để dựng thành một bộ phim kinh dị.
Cô thở dài.
Không .
Cô tự an ủi: Ngày mai gặp Liễu Phàm Trần là thôi. Trong phim kinh dị, tuy các “đại sư” luôn xuất hiện muộn, nhưng ai nấy đều bản lĩnh cả. Hy vọng , đó thể giúp cô giải mớ nghi vấn …
Nghĩ thế, cô tùy tiện ăn qua loa, rửa mặt xuống nghỉ. Mấy hôm nay quá mệt, quá nhiều chuyện xảy . Cô nhanh chóng chìm giấc ngủ — và trong cơn mơ hồ, thấy một tiếng thở dài của đàn ông.
Trường Nhất Trung, đêm.
Học sinh đều về hết, sân trường rộng lớn chỉ còn vài bảo vệ gác cổng.
Vì vụ nhảy lầu , lãnh đạo yêu cầu họ tăng cường tuần tra ban đêm.
Một bảo vệ đang hút thuốc, sang với Ngô Kiến Quốc: “Nghe vụ âm u lắm, y như vụ bảy năm .”
Ngô Kiến Quốc mùi thuốc, miệng ngứa ngáy, thò tay túi — trống trơn.
C.h.ế.t thật, sáng nay mới nộp t.h.u.ố.c .
Người đồng nghiệp thấy thế liền chìa cho ông một điếu.
Ngô Kiến Quốc vội xua tay: “Không, , hứa với vợ là bỏ t.h.u.ố.c .”
Anh đồng nghiệp liếc ông: “Đồ sợ vợ! Bà bảo ở nhà mấy hôm thì chịu, thế mà gì nấy!”
Người bảo vệ nghiêm mặt : “Nhỡ thật sự cái thứ đó loạn thì …”
Anh nuốt khan, tay run run khiến tàn t.h.u.ố.c rơi lả tả.
“Đừng quên, hôm đó cũng trong đó đấy!”
Ngô Kiến Quốc bật : “ xin nghỉ cái gì, vợ còn khó, cả nhà trông đồng lương . Với , khi lập quốc thành tinh, yêu ma quỷ quái gặp Ngô Kiến Quốc cũng tránh xa!”
Cả đám ầm lên.
Đêm khuya, chuyện một lúc, ai nấy đều bắt đầu buồn ngủ. Trước , mỗi cổng chỉ cần một trực, nửa đêm còn chợp mắt một chút. Giờ ba cùng trực, chẳng ai dám ngủ .
Ngô Kiến Quốc bèn :
“Hay là chúng phiên canh đêm nhé? Để trực .”