[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 27 (2)

Cập nhật lúc: 2025-11-04 09:16:49
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai bảo vệ còn vui vẻ vỗ vai “hiểu chuyện” : “Được lắm!”

Sau khi hai đó xuống nghỉ, Ngô Kiến Quốc rót cho một tách . Hơi nóng lượn lờ, phản chiếu màn hình giám sát trong phòng bảo vệ.

Ông nhấp một ngụm , thì trong khóe mắt chợt thấy một bóng lướt qua con đường nhỏ.

Đó là đường dẫn tới tòa nhà thí nghiệm!

Ông lập tức đặt tách xuống, phóng to màn hình camera.

Quả nhiên !

Còn mặc đồng phục trường nữa!

Ngô Kiến Quốc vội khoác áo, cầm theo đèn pin, đẩy đồng nghiệp dậy:

“Có chuyện , ngoài xem thử, các ở đây trông cho kỹ.”

Đồng nghiệp ngái ngủ hỏi:

“Ơ? Có cần bọn cùng ?”

Ngô Kiến Quốc đến cửa, lưng vẫy tay:

“Không , cần.”

Cửa chính của tòa nhà thí nghiệm khóa , lối thông ở cuối hành lang cũng bịt kín.

Ông nghĩ chắc chẳng vấn đề gì lớn.

Ngô Kiến Quốc tăng tốc chạy về phía tòa nhà thí nghiệm.

Trong khi đó, đồng nghiệp gọi dậy còn đang dụi mắt, màn hình giám sát:

“Ông xem, Kiến Quốc gấp cái gì chứ?”

“Rõ ràng màn hình chẳng gì mà?”

Lúc , Ngô Kiến Quốc đến cửa tòa nhà thí nghiệm, thấp giọng c.h.ử.i một câu:

“Khỉ thật! Đứa nào cưa khóa cửa thế !”

Cánh cửa mở hé, rõ ràng .

May là vụ thang máy , ông báo lên ban giám hiệu, họ quyết định cắt bộ điện của tòa nhà .

Người nếu lên tầng 12, chắc chắn leo thang bộ.

Vẫn còn kịp!

Ngô Kiến Quốc dám chần chừ, chạy thẳng lối thoát hiểm.

Phải thật, một leo cầu thang thế cũng rợn .

Ông chạy nhanh nhưng bước vững, tránh xa tay vịn, vì vẫn nhớ rõ vụ bác sĩ Tiểu Vu suýt ngã .

Cái tay vịn gỉ sét đó, đúng là vô dụng, dựa còn thể gãy, rớt thẳng xuống chứ chẳng đùa.

Ông khẽ nhổ nước bọt, lẩm bẩm chửi: “Không học sinh lớp nào, suốt ngày gây chuyện. Không lo học hành đàng hoàng, cứ thích hóng hớt mấy thứ . Cái từ gì nhỉ... , ‘hiếu kỳ’ ? Nơi từng c.h.ế.t thì gì đáng xem chứ!”

Ngô Kiến Quốc rùng .

Không hiểu tòa nhà lạnh hơn cả ông đến.

Ông nắm chặt đèn pin, bước chân càng lúc càng nhanh.

Khi sắp leo tới tầng 10, ông bỗng thấy tiếng bước chân phía .

Tiếng bước đều đều, nhịp nhàng như máy móc lên dây cót.

Tốt ! Sắp bắt kịp !

Ngô Kiến Quốc mừng thầm, nhưng trong lòng vẫn dấy lên chút nghi hoặc:

Người bình thường thể phát tiếng bước đều đặn đến ?

Thế nhưng, nghĩ đến việc nếu bắt học sinh thể thưởng, ông dằn lòng nghi ngờ xuống, tiếp tục lao lên.

“Đứng !” - ông leo quát, đuổi đến hành lang tầng 12.

Tin vui là lên mái nhà chạy từ đây sang đầu của tòa, nghĩa là ông vẫn kịp chặn đầu.

tin là - chân bước lên tầng 12, chân còn kịp đặt -

Đèn pin trong tay chợt lóe tắt phụt.

Hỏng !

Đêm nay tối đến lạ thường, như thể trăng .

Hành lang chìm trong bóng đen đặc quánh, ngoài tiếng bước chân của ông chỉ còn tiếng “lộp cộp” đều đặn của .

“Này, em học lớp nào đấy? Dừng mau!”

“Nơi chỗ em nên đến !”

Ngô Kiến Quốc chạy quát, miệng tuôn mấy câu dọa nạt học sinh theo phản xạ nghề nghiệp:

“Cẩn thận báo chủ nhiệm lớp bây giờ đấy! Cái trừ điểm hạnh kiểm, ghi hồ sơ đấy!”

“Đứng mau!”

Trong suốt sự nghiệp bảo vệ của , mấy lời dọa kiểu lúc nào cũng hiệu nghiệm, trừ mấy đứa con nhà giàu , chứ học sinh bình thường ai mà chẳng sợ ghi tội.

đứa học sinh phía vẫn hề dừng . Tiếng bước chân đều đặn đến mức khó chịu vẫn vang lên ngừng.

“Này? em đấy!” - Ngô Kiến Quốc tức giận. - “Sao lời hả?”

Nếu thấy, chắc ông ném thẳng cái đèn pin đầu nó cho tỉnh .

Ngay khi ông nghĩ , đèn pin trong tay - như thể hiểu ý chủ nhân - bỗng nhiên bật sáng trở .

Ánh sáng đột ngột ông sững giây lát, vội giơ đèn pin chiếu về phía , rọi thẳng mặt :

“Này!”

“!!!”

Ông thấy gì thế ?!

Trong ánh sáng vàng vọt, một gương mặt trắng bệch hiện — đôi mắt tròng, gương mặt cứng đờ, vô hồn!

Không!

Điều đáng sợ nhất là - đúng lúc ánh sáng chiếu , đó đột nhiên lên quái dị.

Rồi chạy nhanh hơn - nhưng là chạy lùi!

Hắn mặt về phía Ngô Kiến Quốc, chạy ngược !

“Cạch!” - đèn pin rơi xuống đất.

Đầu gối ông bủn rủn, chợt nhớ tới lá bùa nhỏ mà bác sĩ Tiểu Vu đưa cho lúc trưa.

Ông còn mang theo ?!

Vội thò tay túi quần - thì một bàn tay khác đặt lên lưng ông.

“!”

Còn ở đây ?!

Nhất Tiếu Hồng Trần

Vu Duyệt ngủ chập chờn.

Trong mơ, cô cảm thấy cổ đau nhức, như vật gì đó siết chặt, sắp gãy lìa.

mở mắt, nhưng mặt như dính chặt bởi thứ gì đó ẩm nhớt, khiến cô thở nổi.

Vu Duyệt cố xé thứ đó , nhưng cảm nhận đường nét khuôn mặt — như thể miệng, mũi ép bẹp, nghiền nát .

hét lên, nhưng miệng phát nổi âm thanh — đúng hơn, cô còn cảm nhận miệng .

Cơn đau ở cổ càng lúc càng dữ dội. Cô mò thấy một sợi dây.

Sợi dây căng chặt, như đang nối với vật gì ở phía .

Vật đó kéo cô .

Không, ”.

Vu Duyệt cảm giác từng khớp xương đều vỡ vụn.

Khi sợi dây siết , tay chân vốn còn động cũng lập tức mềm nhũn, như bẻ gãy. Cả rạp xuống đất.

Mặt úp xuống, đầu mũi còn ngửi thấy mùi tanh của m.á.u lẫn trong bùn đất.

Sợi dây treo cổ, kéo lê cô , xương cọ đất phát tiếng “rắc rắc”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-27-2.html.]

Vu Duyệt nơi , chỉ cảm thấy đó chắc chắn là một nơi vô cùng đáng sợ.

Cô cảm giác thứ gì đó trong cơ thể đang nhanh chóng rút , theo sợi dây mà chảy về phía vật .

【C.h.ế.t — c.h.ế.t — c.h.ế.t —】

Một giọng rõ nam nữ vọng từ phía , vỡ vụn, khàn khàn, lẫn tiếng nghiến răng và thù hận tột cùng...

Rồi cô thấy tiếng thở dài của một đàn ông.

【Giờ thì chứ?】

Biết… gì? Vu Duyệt hiểu.

【Rời khỏi , sẽ nó bám theo.】

“…”

Vu Duyệt thể trả lời.

Cô chỉ cố xoay đầu về phía giọng đó, chiếc cổ mảnh sợi dây cứa rát, m.á.u chảy , mùi tanh xộc lên mũi.

“Bị bám theo… là sẽ c.h.ế.t ?”

“Ở bên … thì c.h.ế.t ?”

Vu Duyệt hỏi , nhưng cô còn cơ quan phát tiếng nữa.

Cô cũng khuôn mặt bây giờ còn thể gọi là “mặt” chỉ là một khối thịt nát.

dường như đàn ông cô đang nghĩ gì.

【Cũng sẽ c.h.ế.t thôi.】

Anh .

【Để g.i.ế.c em, chẳng hơn ?】

Không chút nào!

【Hừ…】

Người đàn ông khẽ .

Ngay đó, Vu Duyệt cảm thấy thứ lạnh lẽo nâng thể dậy, giật mạnh sang hai phía —

Cơn đau dữ dội như thể cơ thể cô x.é to.ạc đôi.

Đau đớn đến cực điểm.

“Á——!”

Vu Duyệt bật dậy, tỉnh giấc, ướt đẫm mồ hôi.

Cô yếu ớt bật đèn ngủ, cầm điện thoại lên xem.

【5:10】

Chỉ là một giấc mơ ngắn, mà trôi qua lâu đến ?

Vu Duyệt ngây dại ngoài cửa sổ, ánh sáng mờ mờ len qua rèm.

Bên ngoài vang lên những tiếng động của con .

Thì vẫn còn sống.

Cô chạm lên cổ — còn ngứa, nhưng cảm giác đau nhói vẫn như in, tay chân cũng còn tê rần cơn đau khủng khiếp.

Bỗng màn hình điện thoại sáng lên.

Vu Duyệt luôn để chế độ im lặng khi ngủ, nên nếu điện thoại sáng, chắc là tin nhắn.

Cô mở xem.

Là một nhóm chat tên 【Đội Tự Cứu & Tương Trợ】.

“Hả?”

Vu Duyệt nhớ từng tham gia nhóm nào như .

Người tên ‘Phật tổ phù hộ’ nhắn: “Chị ơi, chị xem ?”

Xem gì?

Vu Duyệt cuộn lên xem tin , thấy một video.

Phật tổ phù hộ: “Chị ơi, chị mau xem !”

Phật tổ phù hộ: “(đập đập vai chị)”

Phật tổ phù hộ: “(đập đập vai chị)”

Phương Thần: “Chị Vu đang ngủ, thôi kêu ?”

Vu Duyệt avatar hình Phật, suy nghĩ một lúc —

Là Triệu Minh Địch?

Hình như trưa nay năn nỉ cô thêm WeChat.

Cậu lập nhóm từ khi nào ?

Còn gửi tin giữa đêm nữa…

Cô thở dài — đúng là đứa nhỏ EQ lẫn IQ đều đáng lo.

Vu Duyệt gửi một dấu “…”

Ngay đó, Tiểu Thần trả lời:

Phương Thần: “Triệu Minh Địch, chị Vu thức giấc .”

Phật tổ phù hộ: “Xin chị ơi, nhưng chuyện khẩn cấp lắm! Chị xem video ?”

Vu Duyệt tò mò, bấm mở video.

Trong video, trời tối om, chỉ tiếng mở cửa, hiện lên bầu trời đêm.

“Hả?”

hiểu lắm ý nghĩa.

Là ai đó ngoài ban đêm ?

lúc cô còn đang nghĩ , một bóng kỳ quái xuất hiện trong khung hình.

thế — kỳ quái.

Cậu cứng ngắc như xác c.h.ế.t, đến cả tư thế cũng tự nhiên, cơ bắp căng cứng một cách méo mó.

Rồi ống kính tiến gần, lộ rõ khuôn mặt.

Là gương mặt quen thuộc!

Vu Duyệt nhớ — đó là học sinh nhát gan nhất trong nhóm Triệu Minh Địch.

Mắt vô thần, cổ vươn theo một góc độ kỳ dị, như cái gì kéo phía .

Rồi đột nhiên, bắt đầu cử động!

Cậu tự cởi đồ , từng lớp một — từ áo khoác cho đến áo trong cùng.

Giờ thì Vu Duyệt hiểu câu “ngay cả quần lót cũng mặc” mà Triệu Minh Địch lúc nãy.

như lời , trai trần truồng trong video cứ thế bước đến mép sân thượng, nâng chân lên, — nhảy xuống!

“!”

Vu Duyệt lập tức nhắn:

“Cậu c.h.ế.t ?”

Phương Thần: “Không rõ.”

Phật tổ phù hộ: “Anh trai em đang giúp em điều tra.”

Phương Thần: “Đó là tầng 12.”

Phật tổ phù hộ: “A a a! Nên em mới đó chị ơi! Phải bây giờ! Liệu kế tiếp tụi ?!”

Phật tổ phù hộ: “Sao hai sợ gì hết ? Hôm đó hai cũng ở đó mà? Chị Vu chẳng còn cứu Phương Thần ?”

Vu Duyệt: “Video ?”

Phương Thần: “…”

Phật tổ phù hộ: “Chuyện mới đáng sợ nè! Video là từ tài khoản của Phương Thần đăng lên nhóm lớp, nhưng rõ ràng lúc đó em còn đang chuyện với thời gian cái chứ?!”

Loading...