[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-11-04 09:34:28
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Em học sinh đúng là niềm tự hào của trường chúng . Liên tiếp nhảy lớp đến tận năm ba, đó tuyển thẳng Đại học Bắc Kinh để học tiến sĩ…”
“Đừng ảnh mà nghĩ còn nhỏ, thật đây là ảnh chụp bù hồi đại học.”
Ánh mắt của Vu Duyệt chuyển sang phía thầy giáo .
“Tên của là gì?”
“Trác Tinh.”
Trác Tinh…
Vu Duyệt nhẩm hai chữ đó, chẳng hiểu cô quan tâm đến học sinh trong bức ảnh đến thế. Có lẽ là vì nốt ruồi ở khóe miệng, hoặc lẽ là vì khí chất của trai quá đặc biệt.
Dù thì, Vu Duyệt cũng sững .
“Tiểu Vu…” Bà Triệu lo lắng kéo nhẹ tay áo cô.
“Được , các cô thể .” - Thầy giáo với ba họ.
cửa phòng mở, Vu Duyệt liền thấy một tiếng quát lớn của đàn ông:
“Còn mau xin !”
Một đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề đang dùng tay ấn đầu Tiểu Thần, bắt cúi đầu xin với Triệu Minh Địch và một đàn ông trẻ đang ghế sofa.
Trong căn phòng hiệu trưởng rộng rãi treo đầy tiêu bản bướm, Tiểu Thần đẩy tới , lảo đảo bước , chẳng còn chút tôn nghiêm nào.
“Không cần , cần , chú …” Triệu Minh Địch sợ hãi bật dậy, định gì đó, nhưng đàn ông bên cạnh giữ xuống.
Vu Duyệt nhận đó - Triệu Minh Hưởng, một trong bốn cùng cô đến ngôi nhà ma hôm . Thì và Minh Địch quen …
Bên , bà Triệu lập tức lao tới: “Phương Dương Bá!”
Bà gào lên đầy đau đớn:
“Sao mày thể! Sao mày thể đối xử với Tiểu Thần như ! Mày còn là cha nó !”
Chân bà vốn thương, giờ chẳng màng gì, cứ thế nhào lên phía , suýt ngã xuống đất…
Người đàn ông tên Phương Dương Bá nhíu mày, lùi một bước. May mà Tiểu Thần kịp thời đỡ lấy bà.
“Bà ngoại…” - Cậu khẽ - “Con , bà về .”
Thì đây chính là cha ruột của Tiểu Thần.
Vu Duyệt vốn cảnh gia đình , cô vẫn tưởng cha đều việc ở xa, bận rộn nên chẳng thời gian về thăm con.
một cha như …
Cô nhíu mày sang phụ nữ trẻ bên cạnh ông - hơn ba mươi, ăn mặc sang trọng, tay còn bế một bé trai tiểu học.
Nếu đàn ông đó là cha của Tiểu Thần, thì phụ nữ mật là ai?
Cô còn quá trẻ, giống của Tiểu Thần, mà giữa hai họ cũng chẳng nét nào giống .
Khi Vu Duyệt còn đang đoán, phụ nữ trẻ cất tiếng:
“Bà Triệu, bà cứ yên tâm về . Có và bố Tiểu Thần ở đây, sẽ chẳng chuyện gì . Chúng sẽ bạc đãi thằng bé mà.”
Không bạc đãi ?
Dùng tay ấn đầu con, chẳng hỏi nguyên do, bắt nó xin mặt khác - đó là “ bạc đãi” ?
Bà Triệu giận dữ quát: “Cút !”
Bà vung gậy trong tay:
“Mày chẳng xứng cha! Còn cô, cô tính là gì mà đòi ? Nếu vì hai … nếu vì hai , thì con gái Lan Hương …”
Bà phịch xuống đất, òa nức nở.
Đây là đầu Vu Duyệt thấy bí mật trong nhà họ Triệu. Hóa ruột của Tiểu Thần mất từ lâu. Thảo nào đứa trẻ hiểu chuyện và kiên cường đến thế.
Có lẽ từ sớm, hiểu quy tắc của thế giới lớn —— Rằng con , cuối cùng chỉ thể dựa chính .
Khi những đứa trẻ khác gặp rắc rối còn chạy về nhà cầu cứu cha , Tiểu Thần học cách tự đối mặt.
Vu Duyệt tin rằng nếu hôm nay nhà trường gọi cho bà Triệu, chắc chắn cũng sẽ âm thầm chịu đựng, chẳng với ai, kể cả cô.
Lòng cô chợt nhói đau…
Người đàn ông tên Phương Dương Bá thấy lời bà Triệu thì lộ vẻ chán ghét:
“Các chẳng nhận tiền bảo hiểm ?”
Rồi ông thản nhiên đá Tiểu Thần một cái:
“Mau xin ! Rồi ngoan ngoãn nhận với nhà trường !”
Tiểu Thần mím chặt môi, chẳng để ý đến cơn đau, cũng cha lấy một .
Cậu chỉ cúi xuống đỡ bà ngoại, khẽ : “Bà và chị Vu ngoài đợi con một chút ạ?”
Bà Triệu , cứ mà nắm c.h.ặ.t t.a.y , buông.
Vu Duyệt và cô cảnh sát cạnh đều chịu nổi nữa.
Vu Duyệt bước lên : “Triệu Minh Hưởng, chuyện là ?”
Người gọi tên mới lười biếng liếc về phía cửa. Tay vẫn duỗi dài, ngả chiếc ghế da sang trọng.
“Là Vu Duyệt , cô quen ?”
Vu Duyệt chỉ khẽ gật đầu, xem như đáp .
Cô vốn cực kỳ ghét ánh của - kiêu ngạo, khinh miệt, mang theo chút d.ụ.c vọng chiếm hữu. Giờ thì trong đó còn thêm… sự thương hại.
Vu Duyệt chẳng thấy cần thứ thương hại đó.
Trong kịch bản gốc, c.h.ế.t còn sớm hơn cả cô.
“Không gì to tát .” - Triệu Minh Hưởng nhếch môi - “Nghe học sinh tung tin trường chúng ma, em sợ chẳng dám học. Vậy thì nên để xin một tiếng ?”
Ánh mắt lướt qua Vu Duyệt, đ.á.n.h giá từ xuống : “Trông cô tiều tụy hơn nhiều đấy.”
Giọng điệu chẳng chút quan tâm nào, ngược còn chứa đựng niềm khoái trá méo mó.
Vu Duyệt chẳng buồn đáp, chỉ thẳng Triệu Minh Địch.
Cậu run lên: “Chị… chị, em ! Em chỉ với là hôm nay đến trường thôi, ai ngờ chuyện …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-29.html.]
Cậu sang cầu xin : “Anh, Phương Thần là bạn em. Bỏ qua ? Tin đồn đó cũng do , tám năm hồi còn học ở đây mà.”
Triệu Minh Hưởng thản nhiên đáp: “Hồi đó tìm ai để trút giận, nên dẫu cũng đòi công bằng cho em chứ. Vừa bố còn đang cầu xin hợp tác với nhà …”
Giọng nhẹ nhàng, cứ như một đang bênh vực em trai.
Triệu Minh Địch suýt bật . Cậu bao giờ nghĩ rằng chỉ vì lỡ đến trường, mà khiến Tiểu Thần sỉ nhục đến .
Giờ đây mới hiểu câu “đẳng cấp xã hội” mà cha thường . đây điều ?
“Anh, em thương em. em thật sự tổn thương Phương Thần nữa. Anh , đây em …”
Cậu nghẹn giọng, chẳng nổi phần còn .
Lúc đó ma xui quỷ khiến gì mà bắt nạt khác chứ? Giống như trúng tà .
Cậu tiếp tục cầu xin: “Anh, , vụ video tối qua, cả lớp giờ đều tránh xa Phương Thần .”
Một đứa trẻ nuông chiều quen, cảm thấy cô lập là chuyện khủng khiếp nhất đời.
Cậu : “Mà cũng đúng mà! Nơi đó thật sự ma! Cậu chỉ bạn bè đừng đến nơi nguy hiểm thôi, đó là chuyện chứ!”
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Chuyện cần xen .” - Giọng Phương Thần lạnh lùng vang lên.
Triệu Minh Hưởng xong chỉ nheo mắt, nở nụ khinh miệt.
“Triệu Minh Hưởng,” Vu Duyệt cuối cùng cũng nhịn , “Nếu , để xin Tiểu Thần ?”
Hắn liếc cô, như chợt nhớ điều gì thú vị:
“Tất nhiên là , cô tiều tụy thế , nỡ từ chối .”
“ mà,” , “ can thiệp quyết định của nhà trường.”
Hắn về phía hiệu trưởng, đẩy gọng kính, : “Là thế , thưa cô. Xét thấy học sinh Phương Thần cố ý gây rối trật tự an trong trường, còn phát tán thông tin nguy hiểm trong nhóm, chúng quyết định đuổi học để răn đe.”
“Phát tán thông tin nguy hiểm? Gây rối trật tự?” - Vu Duyệt thấy huyết áp sắp nổ tung.
Cô luôn tự nhận kiên nhẫn, nhưng giây phút , thấy những gương mặt giả tạo đó, cô thật cho họ nếm mùi “điều chỉnh khớp xương”.
, bình tĩnh - lý trí - tỉnh táo.
Cô nhạt: “Ý ông là, tất cả chuyện đều do Tiểu Thần ? Là xúi giục bạn bè nhảy lầu? Là phát tán video ?”
Hiệu trưởng im lặng, coi như ngầm thừa nhận.
Vu Duyệt khẽ . Sau những chuyện dồn dập gần đây, khuôn mặt cô mang vẻ xanh xao bệnh tật, nhưng khi cô nở nụ - dù thế nào cũng khiến thể rời mắt.
Đến cả Triệu Minh Hưởng cũng cô thêm vài giây.
“ đang nghĩ,” cô khẽ, “dạo trường chắc áp lực lớn lắm nhỉ? Bị truyền thông và phụ chất vấn, chắc thầy hiệu trưởng sắp rối loạn ?”
Cô ông , nụ rạng rỡ, ánh mắt sáng như chứa cả thế giới.
Triệu Minh Hưởng thấy thế thì tặc lưỡi: “Phí thật!”
Sớm thế hôm đó để Trịnh Hinh Kiều giữa .
Vu Duyệt chẳng nghĩ gì, chỉ nhẹ giọng :
“Ông mệt mỏi vì đối phó dư luận, cần ai đó gánh tội - nên…”
“Nên khi Phương Thần gửi video đó trong nhóm, ông liền thuận nước đẩy thuyền, đổ hết tội cho , ?”
Lúc , cô cảnh sát tóc ngắn cùng họ đột nhiên thẳng dậy, bước .
Cô hiểu vì Vu Duyệt nhất định mời đến.
Tên hiệu trưởng - một kẻ ăn cơm chùa mà hại , nghĩ cho học sinh chút nào.
Ông từng nghĩ, khi đẩy đứa trẻ chịu tội, dù thật giả, tương lai của nó sẽ ?
Là hiệu trưởng mà còn chịu nổi áp lực, thế thì đứa trẻ chịu nổi ?
Bản năng nghề nghiệp khiến cô bước : “ nhớ vụ việc cảnh sát vẫn kết luận điều tra. Trước khi kết quả, ông tự ý đuổi học là vi phạm nghiêm trọng quy định!”
Nếu Vu Duyệt là cơn gió nhẹ thì cô gái như cơn bão nổi lên.
“Cô… cô là ai?” - Hiệu trưởng Tân Bạch Hoành lùi mấy bước.
Cô cảnh sát tóc ngắn lập tức rút thẻ, giọng dứt khoát. Cùng lúc, trong lòng cô khỏi thấy tự hào —— Thì đây chính là lý do Vu Duyệt bảo cô “ nhưng cần gì”.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của hiệu trưởng, Trương Mai Mai trong lòng vui sướng, âm thầm giơ tay “yeah”.
Cảm giác vả mặt kẻ đúng là sảng khoái thật!
ngoài mặt cô vẫn giữ bình tĩnh: “Trước khi vụ việc rõ, mong ông phối hợp với cảnh sát, trấn an giáo viên và học sinh, đồng thời bảo vệ họ an .”
Cô cố ý liếc Phương Thần - thiếu niên kiên cường .
Đội trưởng từng , vụ kỳ lạ, dường như ai đó cố ý hãm hại bé. Họ kiểm tra camera, và theo lời chứng của đăng video, Phương Thần vô tội.
trong vụ án , thứ gì đó thuộc về con . Dù đội trưởng thẳng, nhưng ai trong đội cũng đoán —— Nó liên quan đến vụ án tám năm .
Hiệu trưởng Tân Bạch Hoành nghề lâu, dĩ nhiên ứng phó thế nào. Sau khi cân nhắc lợi hại, ông : “ tất nhiên sẽ phối hợp, nhưng việc hủy tư cách tuyển thẳng du học của em , phạm quy gì.”
“Dù cũng là chuyện nội bộ của trường.”
Ý gì đây?
Khi Vu Duyệt còn đang sững sờ, ông tiếp: “Phương Thần, em hủy tư cách tuyển thẳng du học.”
Vu Duyệt lập tức trừng mắt, giận đến run .
Cả Trương Mai Mai cũng nghiến răng: “Đồ khốn thật!”
“Tiểu Thần…”
Bà Triệu bật : “Thằng bé nhà mà khổ thế …”
“Không .” - Phương Thần khẽ an ủi - “Hiệu trưởng gần đây bận quá nên quên mất, con Đại học Bắc Kinh đặc cách tuyển .”
Cậu mỉm dịu dàng:
“Hơn nữa, con thấy học ở nước còn hơn nước ngoài.”
Triệu Minh Địch vốn đang bối rối, thì nhảy cẫng lên, vỗ vai bạn:
“Đại học Bắc Kinh ?! Quả nhiên hổ là ! Bảo nãy giờ trông chẳng sợ gì cả, hóa là chuẩn !”
Vu Duyệt cũng khẽ , chẳng thèm đến cặp vợ chồng giả tạo đang vội vàng đổi sắc mặt .
Trong lòng cô chỉ một cảm giác —— Tiểu Thần, đứa trẻ , trưởng thành rực rỡ hơn bất kỳ ai mong đợi.