[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 30 (1)
Cập nhật lúc: 2025-11-04 09:56:05
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi cả nhóm rời khỏi phòng hiệu trưởng, họ bất ngờ phát hiện một học sinh đang lén trộm ngoài cửa.
Chính là học sinh mà họ từng gặp ở tòa nhà thí nghiệm hôm .
Vì phớt lờ lời cầu cứu của , nên khi thấy, Vu Duyệt chút tự nhiên: “Là em .”
Có lẽ vì bắt quả tang, đứa nhỏ liền luống cuống lùi một bước:
“Chào chị, chào bà Triệu! Em... em chỉ là lo cho Phương Thần thôi.”
Cậu cúi đầu chào, trông đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép.
Bà Triệu thở phào nhẹ nhõm, lúc vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui vì tin cháu ngoại đặc cách tuyển thẳng Đại học Bắc Kinh học tiến sĩ, khuôn mặt rạng rỡ:
“Vệ Tân , lâu gặp con, rảnh thì sang nhà bà chơi nhé.”
Còn Phương Thần thì tránh ánh của học sinh đó, cũng tránh luôn cả Triệu Minh Địch đang định tiến lên chào hỏi.
“Đừng chuyện với nữa.” - thấp giọng .
Triệu Minh Địch liền bật dậy: “Phương Thần, như ? , từng chuyện quá đáng với , mà chuyện rắc rối hôm nay cũng vì . thật sự sai mà!”
“Xin nhé! Được ! xin , chúng vẫn là bạn nhé?”
Vu Duyệt đỡ trán - thằng nhóc ngốc , dùng giọng dữ dằn nhất để câu yếu đuối nhất.
Cô hiểu, Tiểu Thần chắc là vì...
“Phương Thần.” - học sinh tên Vệ Tân bỗng nắm lấy vai , : “Cậu lo khác cũng sẽ cô lập ? Yên tâm , là lớp trưởng, nhất định sẽ giúp .”
Phương Thần cúi mắt, hai . Ánh sáng nghiêng nghiêng rọi lên mặt , phủ xuống một mảng u tối, cuối cùng mới khẽ : “Không , dù cũng sắp thi đại học ...”
Không là đang an ủi họ an ủi chính .
oan và cô lập, dù thế nào cũng khiến thấy khó chịu.
Trương Mai Mai nhịn lên tiếng, vỗ n.g.ự.c đảm bảo:
“Các cháu , tin tưởng cảnh sát nhân dân chúng , nhất định sẽ điều tra rõ ai là kẻ vụ .”
Sắc mặt của Vệ Tân kém, nhưng vẫn lập tức phụ họa: “ thế, chúng đều tin trong sạch.”
Vu Duyệt khỏi liếc thêm một cái — lớp trưởng quả nhiên cách chuyện.
Sau đó, tạm biệt . Vu Duyệt gọi xe, định đưa bà Triệu về khu chung cư.
Sau chuyện , bà Triệu kiên quyết chịu bệnh viện nữa. Vu Duyệt đành bất lực, hỏi bác sĩ điều trị, xác nhận là phép xuất viện mới đồng ý đưa bà về.
Hai taxi. Có lẽ vì quá mệt bao nhiêu chuyện, bà Triệu chỉ chốc lát .
Vu Duyệt phiền, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt vô định ngoài cửa sổ. Hàng cây bên đường vùn vụt lùi phía , qua cũng đổi hết lượt đến lượt khác.
Trong thoáng chốc, cô thấy căn phòng hiệu trưởng .
Triệu Minh Hưởng vẫn ghế sofa, hai tay gác lên lưng ghế, ánh mắt kiêu ngạo và khinh thường gã đàn ông hói đầu bên đang lo lắng gì đó.
Là Triệu Minh Hưởng và hiệu trưởng?
Đây là cảnh xảy khi họ rời ?
Đây là thứ hai Vu Duyệt thấy loại ảo giác .
Cảm giác đó... như thể cảnh tượng thực sự từng xảy .
Không — từ gọi điện với Trịnh Hinh Kiều, Vu Duyệt tin rằng nó thật sự từng xảy .
Trịnh Hinh Kiều quả thực cùng Lý Duy quán bar, còn Triệu Minh Hưởng cũng thật sự từng một chuyện kỳ lạ với hiệu trưởng.
tại cô thể thấy những ảo giác đó?
Vì chỉ thấy ba họ?
Ba điểm gì đặc biệt ?
... Ngôi nhà ma!
Cả ba từng cùng “nguyên chủ” ngôi nhà ma đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-30-1.html.]
Phải chăng chính vì thế mà giữa họ và nguyên chủ hình thành một mối liên hệ kỳ dị nào đó?
Vu Duyệt nhíu mày, khẽ day thái dương, nhắm mắt .
Ngón cái cô khẽ cọ lên chiếc nhẫn thể tháo xuống.
Có vẻ như cô thật sự rõ chuyện xảy trong chuyến đến ngôi nhà ma .
Nghĩ , xe cũng đến khu chung cư. Vu Duyệt mở cửa, vòng qua bên đỡ bà Triệu xuống xe.
bước xuống, cô thấy cổng một đám đang vây quanh một chiếc xe sang màu đỏ — hợp với khu nhà cũ kỹ .
Không lẽ là...
Khóe miệng Vu Duyệt co giật.
Giây tiếp theo—
“Bác sĩ Vu!”
... Quả nhiên.
Quả nhiên là — đang nở nụ rạng rỡ, lộ chiếc răng nanh quen thuộc, vẫy tay với cô.
Ngay lúc đó, Vu Duyệt thật niệm thầm trong đầu: Không thấy, thấy, thấy!
đời chẳng như ý — những vây xem lập tức đầu về phía cô.
“Tiểu Vu, bạn trai ?” — hàng xóm A hỏi.
“Không bạn trai , thấy chắc là theo đuổi Tiểu Vu thì .” — hàng xóm B nháy mắt, “Không gọi là Bác sĩ Vu ?”
“Tiểu Vu, bạn... , bạn trông khá khẩm đấy!” — hàng xóm C chen .
“Nhìn còn tiền nữa kìa, cái xe logo thiên thần nhỏ cánh chắc là xe ngoại nhỉ?” — hàng xóm D .
“Có tiền thì , Tiểu Vu nhà xứng.” — bà Triệu thêm lời.
Vu Duyệt lập tức cả đám hàng xóm vây quanh, hết hỏi đến .
Cô trừng mắt thủ phạm chính.
Người đó chỉ hề hề:
“Lâu gặp, bác sĩ Vu. nhớ cô lắm.”
... Lại nữa .
Cái giọng nũng nịu !
Nghe , những hàng xóm tinh ý liền đồng loạt tản , dìu bà Triệu nép trong hành lang.
Vu Duyệt: ... thấy hết đấy, các đừng tưởng mấy đang lén.
Thật , Vu Duyệt giỏi ứng phó với kiểu như Thẩm Thiên Lỗi — quá rực rỡ, quá nổi bật.
Còn cô, tự nhận chỉ là một bình thường, lớn lên trong môi trường khiến cô quen đối diện với những thẳng thắn nhiệt tình như thế.
Điều quan trọng nhất là — cạnh một như , ánh mắt của khác sẽ kéo đến, và cô chú ý.
Thế là Vu Duyệt vội vàng gật đầu, trong đầu đang tìm cớ để tránh mặt.
cô nhớ tới những học sinh gặp chuyện.
Không Thẩm Thiên Lỗi — cũng từng tòa nhà thí nghiệm — liên lụy gì ...
Cô nhíu mày, cẩn thận quan sát từ đầu đến chân.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Hình như... gầy thì ?
Mới hai ngày thôi mà!
“Bác sĩ Vu, ? Lại như thế.” - lười nhác , nụ tự mãn, rạng rỡ.
“...” Vu Duyệt thể tưởng tượng ngay bây giờ, trong nhà, một đám ông bà hàng xóm chắc đang dán tai ngóng.
“Cô chuyện gì với ? Hay là...” - Thẩm Thiên Lỗi nghiêng đầu, nở nụ đầy hàm ý - “chúng chỗ yên tĩnh chuyện nhé?”
Vu Duyệt gật đầu — đúng lúc cô cũng hẹn gặp Liễu Phàm Trần buổi trưa.