[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 30 (2)

Cập nhật lúc: 2025-11-04 10:18:29
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những chuyện kỳ lạ xảy cô sớm muộn gì cũng giải quyết, nên cô nghĩ nhất vẫn là gặp mặt vị đại sư để chuyện trực tiếp.

Hơn nữa, cũng thể nhờ ông xem giúp xem Thẩm Thiên Lỗi vấn đề gì .

“Đi ?” - Thẩm Thiên Lỗi hỏi khi lên xe.

“Khách sạn Nguyệt Tinh.”

“Cô đến đó á?” - nhướng mày.

Vu Duyệt hiểu tại phản ứng như thế: “Sao ? hẹn với một ở đó mà.”

“Không, gì.”

Thẩm Thiên Lỗi lái xe vững, dù đường vòng vèo cũng khiến Vu Duyệt say xe.

Địa điểm cô hẹn gặp Liễu Phàm Trần là nhà hàng ở tầng thượng. khi đến khách sạn núi , cô mới hiểu tại Thẩm Thiên Lỗi tỏ vẻ ngạc nhiên như thế.

Không lý do gì khác — mắt là một tòa khách sạn xa hoa tráng lệ, đến cả cô lễ tân cũng mặc đồng phục của thương hiệu nổi tiếng dành cho khách sạn cao cấp. Nơi thật sự giống chỗ mà Vu Duyệt thường lui tới.

Địa điểm là do Liễu Phàm Trần chọn.

Và trong lòng Vu Duyệt, ấn tượng về vị “đại sư” càng sâu hơn.

Vị đại sư chắc chắn bình thường!

Cô nhanh chóng vẽ trong đầu hình ảnh một đạo sĩ tóc bạc mặc áo dài trắng, phong thái tiên cốt, khí chất phi phàm.

Tầng cao nhất khá đông , Vu Duyệt ai mới là Liễu Phàm Trần. Cô định lấy điện thoại báo rằng đến nơi, thì thấy một giọng trong trẻo vang lên:

“Giá trị quan!”

“?” Đại sư là... con gái ư?

Cô ngẩng đầu về phía phát giọng .

Chỉ thấy một đàn ông khoác chiếc áo khoác dày màu đen, bên cạnh là một cô gái nhỏ mặc váy đen.

“!”

Vu Duyệt rùng — vì khuôn mặt cô gái trắng bệch, môi tím tái, còn đàn ông phía mặc áo khoác dày hợp thời tiết, mặt còn dán đầy giấy trắng!

Rõ ràng sống!

Vu Duyệt vội cúi đầu, thầm kêu t.h.ả.m trong lòng — c.h.ế.t , nãy còn thẳng !

Không lẽ bọn họ sẽ bám theo ?!

...Thời đại đến cả ma quỷ cũng lên mạng diễn đàn của con ?

Sao bọn họ ID đó chứ?!

“Giá trị quan cốt lõi?”

Giọng vang lên, và rõ ràng gần.

Bên cạnh, Thẩm Thiên Lỗi khẽ kéo áo cô: “Hình như gọi cô đó. Thì tên mạng của bác sĩ Vu ‘tích cực’ thế .” Anh nheo mắt .

“...Anh thấy ?” - Vu Duyệt hỏi, thấy hai đến mặt .

“Tất nhiên là thấy , ma.” - cô gái váy đen bĩu môi, giọng đầy bất mãn - “Chị là ‘Giá trị quan cốt lõi’, đúng ?”

Vu Duyệt ngẩn gật đầu, sang đàn ông cùng.

“Anh trai thì đúng là .” - cô gái nghịch ngợm lè lưỡi.

Vu Duyệt choáng váng. Cô gái xinh mặc váy đen mặt, trông chỉ tầm học sinh cấp ba — chính là vị đại sư bắt yêu mà cô luôn ngưỡng mộ ?!

Hình tượng “lão đạo tiên phong đạo cốt” trong đầu cô tan nát trong giây lát.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Quả nhiên, nghĩ giọng “ thiết ngọt ngào” khi nhắn tin của vị “đại sư” , bây giờ mới thấy... thật cũng chẳng gì sai biệt cả.

“Chị tò mò tại nhận chị ngay giữa đám đông ?” - cô gái hỏi.

Vu Duyệt đúng là hiểu thật.

“Bởi vì chỉ cách ăn mặc của chị là... hợp với nơi .” - cô gái bật khanh khách.

Chỉ thiếu điều thẳng chữ “nghèo” thôi.

Vu Duyệt: “…”

Một cô nhóc độc miệng và tính khí kỳ quái.

Thẩm Thiên Lỗi bên cạnh vui: “Này, nhóc con, chuyện kiểu gì thế?”

Cô gái liếc một cái, tặc lưỡi: “Ồ~ tướng đoản mệnh đấy~ Dù cố gắng cứu vãn, cũng chẳng sống bao lâu .”

“Chị gái , em khuyên chị đừng qua với thì hơn. Tất nhiên, chị cũng thể cưới sớm — như tài sản sẽ thuộc về chị đó!”

Rồi cô nheo mắt Vu Duyệt: “Có điều, trông chị cũng chẳng sống bao lâu . Hai đúng là... trời sinh một cặp.”

Vu Duyệt chỉ thấy đầu óc choáng váng — cô thật ngờ tính cách của “đại sư” kỳ lạ đến .

“Chuyện là thế …” - Vu Duyệt kể bộ chuyện ở tòa nhà thí nghiệm, chỉ sang Thẩm Thiên Lỗi: “Hôm đó cũng ở đó. Vậy cô ‘đoản mệnh’ là chỉ việc ?”

“Không .” - cô gái xuống ghế, còn chu đáo gọi thêm bánh ngọt cho cả hai - “Cái là do tổ tiên gây , chẳng liên quan gì đến mấy con quỷ nhỏ đó .”

“?” - Thông tin quá bất ngờ.

là trong thế giới kinh dị, chỉ cần mở miệng là kéo tới chuyện ‘tổ tiên’.

Vu Duyệt thấy ngại — mấy chuyện riêng tư kiểu gia tộc mà cô thấy, thật tiện.

Nếu cô là Thẩm Thiên Lỗi, thấy chuyện liên quan đến tính mạng thế chắc phát hoảng .

Thế mà đàn ông chỉ khoanh tay đó, im lặng, vẻ mặt như từ , còn cô gái với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.

“…” - Thôi , Vu Duyệt cũng chẳng định xen chuyện nhà .

Cô hỏi Liễu Phàm Trần: “Đại sư, cô xem giúp .”

“Chị gái .” - cô bé cầm thìa nhỏ lắc lư - “Đừng gọi em là đại sư, em tên là Vương Tiểu Như, chị thể gọi em là Tiểu Như.”

“Em thích chị đấy, vì chị là duy nhất chuyện với em mà nổi giận.”

Vu Duyệt: … thật thì cô cũng tức đấy.

Rồi Vương Tiểu Như cúi chằm chằm cổ cô: “Vấn đề của chị xem cũng khá nhiều đó.”

“Chị thấy sợi dây đỏ cổ ?”

“?” - Vu Duyệt kinh ngạc, vì cô vốn bao giờ đeo đồ trang sức!

Cô vội sờ cổ trống trơn. Sau đó cầm thìa nhỏ lên soi gương trong mặt kim loại, vẫn thấy gì cả.

“Quên mất là chị gái thấy nữa .”

Cô bé khẽ , xuống, xúc một muỗng bánh ngọt cho miệng.

— Vu Duyệt: “Vậy là chỉ thôi ? Không định cứu chị ?”

“……”

Huhu, so với đứa nhỏ thì Tiểu Thần đúng là thiên sứ !

“Vậy em thể giúp chị tháo nó xuống ?” Vu Duyệt khẩn thiết hỏi.

“Em thì , chỉ trai mới thể thôi.” Cô bé ăn miếng thứ hai, “ trai hình như cũng thích chị đó, nếu em kiềm , chắc lao về phía chị .”

Ăn xong bánh, cô bé chu môi: “Em ghen đấy!”

Bên cạnh, Thẩm Thiên Lỗi cuối cùng cũng nhịn nổi nữa, sang với VuDuyệt:

“Đi thôi, chẳng chỉ là gặp rắc rối ? giúp cô giải quyết.”

Vu Duyệt .

Người đàn ông nhướng mày: “Nhà ai mà chẳng thầy giỏi chứ.”

Xem nhà giàu ai cũng tin mấy chuyện thật.

Lúc , Vương Tiểu Như bĩu môi: “Chính vấn đề của còn giải quyết xong kìa.”

“Cô…” Thẩm Thiên Lỗi hiếm khi nghẹn lời.

“Tiểu Như, chị chuyện hỏi em.” Vu Duyệt mở miệng.

Vương Tiểu Như thật định từ chối giúp , nếu thì cô bé bỏ chứ oán trách nũng thế .

“Chị hỏi, loại thể chất nào đó dễ thu hút quỷ ?”

“Có chứ, là sinh giờ âm, ngày âm, năm âm.” Vương Tiểu Như đáp, “Chị sinh ngày nào?”

Vu Duyệt hồi tưởng, trong ký ức, ngày sinh của nguyên chủ cũng giống hệt cô.

“Không .” Giọng đàn ông bên cạnh lạnh lùng vang lên.

Vu Duyệt ngạc nhiên sang Thẩm Thiên Lỗi: “Sao ?”

“Bởi vì tứ trụ của cô gần như trùng với của ba .” Anh mỉm với cô, “Hơn nữa, còn gần như giống cả của nữa, chỉ khác ở niên trụ thôi.”

“Bác sĩ Vu, , chúng duyên mà.” Anh rạng rỡ, mắt cong cong.

“Anh điều tra !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-30-2.html.]

Vu Duyệt sớm nghi ngờ, vì xuất hiện ở bệnh viện thành phố, vì hai họ “tình cờ” gặp ở khu cũ.

Trên đời nào trùng hợp đến .

khi đó, Vu Duyệt cảm thấy ác ý nào từ . Dù là bây giờ, khi vạch trần, Thẩm Thiên Lỗi chỉ khẽ sượng, ánh mắt mang theo chút do dự.

…” Anh nghẹn lời, như thể nên giải thích thế nào, đuôi mắt chùng xuống, trông chút đáng thương.

chỉ điều tra bạn gái của Lý Duy thôi.”

Ý là… cô chính là bạn gái của Lý Duy?

“Chị gái.” Vương Tiểu Như lên tiếng, “Anh dối . em vẫn tò mò, vì chị hỏi ?”

Vu Duyệt đem bộ chuyện trải qua kể cho Vương Tiểu Như — từ nguyên chủ thám hiểm nhà ma, đến khi cô đột nhiên thấy quỷ trong tòa nhà thí nghiệm, họ bám theo gõ cửa gọi tên, và cả chiếc nhẫn thể tháo xuống.

Trong lúc cô , Vương Tiểu Như ăn xong một phần bánh, đặt chiếc thìa trở đĩa, vang lên tiếng “đinh”.

Rồi cô bé khẽ thở dài, giọng mang chút bất lực: “Chị gái, xem vấn đề của chị đúng là nhiều thật đó.”

“Trước tiên xử lý chuyện sợi chỉ đỏ .” Nói , cô bé nhỏ giọng mấy câu với “ trai” bên cạnh.

Sau đó, con quỷ nam bước đến mặt Vu Duyệt, ngón tay lạnh như băng nhẹ lướt qua cổ cô.

Vụ Duyệt mơ hồ cảm giác thứ gì đó cắt đứt.

“Xong , đây hẳn là lời nguyền mà con quỷ trong tòa nhà thí nghiệm đặt lên chị. May là nó phá nửa chừng, nếu , với con quỷ từng g.i.ế.c , trai em cũng chắc đối phó nổi.”

Vu Duyệt thở phào nhẹ nhõm, Vương Tiểu Như :

em cũng hiểu, tại tứ trụ của chị bình thường mà vẫn dễ chiêu quỷ như .”

“Có liên quan đến nhà ma ?” Vu Duyệt hỏi, vẽ lên bàn một hình tam giác đều, chấm một điểm ở giữa:

“Chị nhớ lúc đó bọn chị ở vị trí kỳ quặc, như thế …”

Vương Tiểu Như cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Ai ở giữa?”

Bàn tay đặt bàn của Vu Duyệt khẽ siết : “Là chị…”

“Chị gái.” Giọng Vương Tiểu Như hạ thấp, “Đó giống như một trận khốn…”

“Chị xem, ba bên ngoài rõ ràng bao vây ở giữa ? Có ba điểm đó, vật ở giữa sẽ thể thoát . Loại trận thường dùng khi hiến tế thứ gì đó…”

Vu Duyệt nuốt nước bọt: “Để giam giữ vật hiến tế ở giữa?”

“Khốn kiếp!” Thẩm Thiên Lỗi bên cạnh c.h.ử.i thề: “Tên khốn Lý Duy đó!”

Anh nghiến răng nghiến lợi.

Vương Tiểu Như chỉ im lặng đáp .

Vu Duyệt cũng mắng — Lý Duy hiến tế nguyên chủ ?

Hiến tế cho ai?

Là con quỷ trong cốt truyện ư?

Tên đó đúng là đồ súc sinh!

“Vì để thực hiện nguyện vọng của … thật quá đáng!” Vu Duyệt bật thốt.

“Quỷ hồn thể thực hiện ước nguyện của con .” Vương Tiểu Như lắc đầu,

“Chúng chỉ bản năng thôi.”

“Nuốt chửng, cướp đoạt, chiếm hữu…”

“Chỉ một ít còn lưu chấp niệm, biến thành oán linh, để thành điều xong khi còn sống.”

chị gái, thật nếu sửa một chút, trận đó sẽ biến thành loại khác.”

Vương Tiểu Như dùng ngón tay nối ba điểm ngoài với điểm giữa:

“Đây chính là một trận khác.”

Vu Duyệt chằm chằm ký hiệu: “Là gì ?”

“Trận mượn mệnh.”

“Chuyển sinh mệnh của ba sang cho ở giữa.”

“Người tứ trụ âm dễ âm khí ăn mòn mà c.h.ế.t sớm, nên dùng loại trận để chuyển dương khí của ba khác sang cho .”

“Loại trận cực tà ác, vì trong bốn mươi chín ngày, dù trong trận thương thế nào, thương tổn đều sẽ chuyển sang ba . Sau bốn mươi chín ngày, khi việc chuyển dương khí tất, ba đó… sẽ c.h.ế.t.”

“May mà loại trận sớm thất truyền.”

“……” Vu Duyệt chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cô nhớ đến bàn tay thương vô cớ của Lý Duy.

“Nếu quỷ nhập thì tính là âm khí xâm thực ?”

Vương Tiểu Như cô đầy kỳ quái: “Tất nhiên là ! Còn nghiêm trọng hơn nhiều so với âm khí bình thường!”

Vậy… vết thương của Lý Duy liên quan đến trận đó ? Hay là, khi quỷ nhập, cũng âm khí của “Nó” ảnh hưởng mà thương?

Vu Duyệt nhất thời nghĩ thông.

Cảm giác như đầu óc cuộn thành mớ tơ rối, càng gỡ càng rối hơn.

Vương Tiểu Như , cô bé cũng thể tháo chiếc nhẫn đó xuống, nhưng thể nhờ sư sắp đến thành phố Đồng Thủy vài ngày tới.

Cô bé tặng Vu Duyệt một lá bùa hộ và một tấm phù.

“Đeo bùa thì tạm thời sợ con quỷ trong nhẫn nữa.” Cô bé tính khí kỳ quặc mỉm chào tạm biệt Vu Duyệt.

Vu Duyệt cảm ơn, cô thật sự cần một nơi yên tĩnh để sắp xếp thông tin .

khách sạn ở vị trí hẻo lánh, đến đây đa tài xế riêng, hầu như chẳng taxi nào chịu chạy đến khu .

Bất đắc dĩ, cuối cùng cô vẫn lên xe của Thẩm Thiên Lỗi.

Rời khỏi khách sạn giữa lưng chừng núi, con đường trở về cũng quanh co, hai bên cây cối um tùm đến mức gần như che khuất mặt trời.

“Nhà thù oán gì với nhà Lý Duy ? Sao điều tra bạn gái của ?” Vu Duyệt hỏi, để nghi vấn trong lòng.

Thẩm Thiên Lỗi khẽ nhếch môi, ánh mắt tối , qua ánh sáng chập chờn giữa tán cây khiến khó đoán vẻ mặt.

“Chỉ là đối thủ thương mại thôi.” Anh .

“Vừa Tiểu Như về cơ thể .” Vụ Duyệt mím môi, cảm thấy dù cũng nên hỏi han, vì nhờ xe chuyện riêng của .

Nghe , Thẩm Thiên Lỗi sang, ánh mắt sáng long lanh:

ngay bác sĩ Vu sẽ quan tâm đến mà.”

“Vừa chuyện mà vẫn dửng dưng, tổn thương lắm đấy…”

Vu Duyệt: “……”

bác sĩ Vu đừng lo.” Anh uể oải , “Chỉ là thỉnh thoảng ngất xỉu thôi, mấy năm nay tái phát nữa.”

“Thế mà vẫn dám lái xe !” Vu Duyệt hoảng hốt.

Tim cô suýt ngừng đập.

Thẩm Thiên Lỗi thì chẳng coi trọng gì, mắt thẳng phía , tay cầm chặt vô-lăng:

“Đừng lo, chỉ là chuyện hồi nhỏ thôi, từ tám tuổi là hết .”

Anh , xe đến khúc cua.

Phía đối diện là dải cây xanh , nhưng rõ ràng mới trồng, xung quanh còn cố định bằng khung tre hình thang để tránh nghiêng.

Ngay lúc đó, Vu Duyệt cảm thấy xe đột nhiên tăng tốc.

Trên khúc cua , xe hề giảm tốc để rẽ, mà lao thẳng về phía bồn cây xanh!

“Thẩm Thiên Lỗi!” cô hoảng hốt kêu lên, đầu sang

đang cúi gằm đầu, hai tay rời khỏi vô-lăng, rõ ràng mất ý thức.

“!”

Quạ đen c.h.ế.t tiệt, chỉ giỏi gở!

Vu Duyệt vội kéo phanh tay, nhưng muộn.

Chiếc xe lao thẳng về phía , đ.â.m sầm một cây to. Vì tăng tốc, phần đầu xe va mạnh đến biến dạng.

Cơ thể của Thẩm Thiên Lỗi ghế lái nghiêng hẳn , dây an siết chặt kéo ngược , túi khí lập tức bật .

Còn Vu Duyệt, trong lúc quán tính đẩy về , chỉ kịp trơ mắt cây tre dùng để cố định gốc cây xuyên thẳng qua .

Ý thức rời khỏi thể.

……

“Vu Duyệt” mở mắt , phần n.g.ự.c m.á.u nhuộm đỏ. Cô lạnh lùng một tiếng, dường như cảm thấy đau, thản nhiên rút cây tre khỏi .

Sau đó khẽ thở dài, tự với :

“Quả nhiên là nên nhốt em ở trong nhà, khóa .”

“Giờ còn đến bốn mươi chín ngày .”

Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng hề mang chút mềm mại của phụ nữ — như tiếng thì thầm của tình, êm dịu mà bất lực.

Loading...